maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Tựa : FRIENDS ARE FOREVER

Chương I
Một ngày tháng 10 năm 2005

“Thôi con thi lần cuối đi, nếu lại không được nữa thì … con nên tập trung học thì hơn, Minami chan à”

Những lời nói của mẹ cùng với ánh mắt lo lắng mà người dành cho tôi làm tôi cảm thấy có chút hối tiếc khi lại ghi danh tham gia vào cuộc tuyển chọn này. Không biết đây đã là cuộc tuyển chọn thứ mấy rồi nhỉ? 4 hay 6 gì đó thì phải, kể từ cuộc thi idol của Horipro lần trứơc tôi hầu như không còn hi vọng đứng trên sân khấu để ca hát lần nữa. Việc trở thành idol đòi hỏi nhiều điều khác, những điều mà tôi không nghĩ mình có hay có đủ can đảm để đánh đổi.


“Các bạn chú ý, xin nhắc lại một lần nữa là khi đọc đến số thứ tự nào thì bạn đó đi về phía này nhé. Hiện đang ở số 55. Cảm ơn.”


Tiếng thông báo cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, thế cũng tốt, thà nhìn xung quanh còn hơn là mãi nghĩ về những gì đã qua.

Căn phòng nơi tôi đến dự tuyển lần này không lớn lắm nhưng chật kín người. Và tôi biết còn cả hàng dài các cô bạn khác đang đứng xếp đợi bên ngoài để chờ lấy số. Rất may với thói quen đi sớm, tôi không phải chịu cảnh tuyển chọn đã bắt đầu mà mình vẫn chưa lấy được số.

“Số 56”

Còn khoảng 3 số nữa là đến. Hiện tôi đang ngồi ở hàng thứ 2 ngoài cùng, nếu đến thì bước ra cũng dễ. Mỗi hàng có 12 người. Hàng đầu hầu như toàn các chị lớn, có một chị nhìn rất xinh, tóc dài da trắng nhìn cứ như 1 nàng công chúa từ trong truyện cổ bước ra. Nàng công chúa ấy đang mãi bận nhắn tin với … hoàng tử chăng. Tự cười với ý nghĩa đó tôi đảo mắt sang hàng của mình. Hàng của tôi thì độ tuổi lẫn lộn có người chắc bằng tôi, có người nhỏ hơn và dĩ nhiên có cả người lớn hơn. Ngay cạnh tôi là một chị mặc áo đen, tóc ngang vay nhìn rất căng thẳng. Kế nữa là một … bạn nhỉ, có vẻ thư thả và cũng đang nhìn quanh như tôi. Kế nữa thì tôi không thấy rõ, mà nhìn chằm chằm người ta thì kỳ thành ra tôi cũng lướt qua. Tôi chỉ còn thấy đầu hàng bên kia là 1 … bạn chắc cỡ tuổi tôi đang ngồi tám với 1 chị hàng trên trông rất rôm rả. Kế bạn í là một cô bạn tóc ngắn mắt tròn to, nhìn rất hiền lành và nhỏ con. Kế bạn ấy nữa là ai thì … tôi nhìn không kịp vì

“Số 59”
“Có”

Đến rồi. Xách túi của mình tôi nhanh chóng tiến về phía cánh cửa lớn bên phải theo chỉ dẫn của 2 anh to cao đeo bảng “STAFF”. Cảm giác có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình làm tôi run lên, sợ thì cũng không hẳn nhưng … dù đó là gì thì tôi sẽ cố gắng vì đây đã là cơ hội cuối cùng rồi.


“Xin chào, em có thể tự giới thiệu không?” Vị giám khảo nam bên trái nhìn tôi một cách … tôi cũng ko biết đó là ánh mắt gì … nhưng …

“Hajimemashite, em tên là Takahashi Minami, năm nay 14 tuổi đang học năm 2 sơ trung tại trường trung học xxx. Yoroshiku onegaishimasu”
"Ca khúc em muốn trình bày hôm nay là WILL của Ayumi Hamasaki - san."


…….


08-12-2009


“Konbanwa”

“Konbanwa”
“Đến rồi đó à, Minami, lại đây cho em xem cái này, hàng đặc biệt chuẩn bị cho hôm nay đấy”.
“Ô dễ thương quá, có ăn được không ạ?”
“Dĩ nhiên là được rồi, nếu không ăn đựoc thì ai dám mang tặng ngừơi ta”.
“Thế em ăn thử nhé”
“Tự nhiên”

Mỉm cười sung sướng với Shinobu-san, tôi cho ngay vào miệng miếng bánh vừa tháo khỏi hộp.

“Ngon quá”
“Hahaha, dĩ nhiên là ngon rồi, hàng bánh này rất có tiếng. Hôm nay khi đập tay chào các MVP các em sẽ phát cho mỗi người 1 hộp bánh và phong bì này”.

Nuốt vội phần còn lại, một tay cầm túi xách tay kia tôi đón lấy phòng bì mà Shinobu-san đưa. Một phong bì nhỏ màu trắng kiểu cổ điển Nhật Bản, bên trên có hàng chữ “Kỷ niệm 4 năm”. Phải hôm nay là …. kỷ niệm 4 năm rạp hát của AKB48 đi vào họat động hay nói cách khác cũng là kỷ niệm 4 năm ngày thành lập Team A, thành lập AKB48.

Mới đó mà đã 4 năm rồi, nhanh thật, nhìn quanh căn phòng nhỏ bé mình đang đứng với một góc phòng là 1 hàng dài những tủ cá nhân xếp liên tiếp, 1 góc là nơi treo quần áo của buổi diễn hôm nay, ở giữa là những 2 dãy bàn dài mỗi dãy đều có gắn gương lớn. Góc đối diện nơi tôi đang đứng cũng có 1 dãy bàn với 1 ngăn tủ cao chất đầy hộp giầy. Góc còn lại là nhà vệ sinh. Hiện tại căn phòng nhỏ bé này đang rất vắng vẻ và tĩnh lặng, chỉ có tôi, Shinobu-san, Hiro-san và Masami-san.


“Konbanwa”
“Konbanwa, Tomo, sao cậu đến sớm thế?”
“Vì tớ nhờ ba lúc về ghé ngang qua đón nên đến sớm, chứ ở đó chờ ông manager của tớ bắt được taxi vào giờ này thì chắc 10 năm nữa cũng chưa đến nơi”. Tomo tức là Itano Tomomi, cô bạn style nhất AKB48, bằng tuổi tôi và không cao hơn tôi bao nhiêu. Thông thường mọi người gọi cậu ấy là Tomochin nhưng tôi vẫn giữ thói quen gọi cậu ấy là Tomo như hồi 2 chúng tôi gặp nhau cách đây 4 năm.


Sau khi cởi áo khóac và vứt túi xách lên dãy bàn ở giữa, hất mái tóc lượn sóng tuyệt đẹp của mình sang 1 bên, một trong những thói quen đáng yêu của cậu ấy, Tomo tiến lại phía tôi và hỏi,
“Cậu đang cầm gì đấy?”
“À phong bì chúng ta sẽ phát cho các MVP, cả cái bánh này nữa, cậu thử xem, ngon lắm”. Không đợi tôi quảng cáo hết Tomo nhanh chóng mở 1 trong những hộp nhỏ được xếp thành chồng cao ngay kế bên tôi.


“Konbanwa”


Tiếng chào thật lớn và lẫn lộn bởi đồng lọat 1 nhóm các cô gái mở cửa tiếng vào. Đó là các cô bạn Team B, gần như đủ hết cả Team, thành ra

“Này mấy cậu gom đồ lại gọn gọn coi, 1 hồi nữa đông lên là loạn hết đó”
“Xê ra coi Sasshi, chị làm cái gì thế?”
“Hôm nay đi học có cái bạn lớp nào đó lại hỏi em có phải từ AKB48 không? Rồi hỏi em có thể xin chữ ký của Acchan dùm anh ta không? Chị coi đó, Cindy”
“Hahahaha, đâu phải ngày đầu em trong AKB48 đâu Nacchan, chuyện này có gì lạ.”
“Chạy đi đâu hả Lovetan”
“Ê cái này của ai đây để đây choáng hết chỗ”
“Nè màu này đẹp ghê nha”
“Mới đổi nhạc chuông hả Tanamin, không để …

…..


Ôi phải nói là rất đông vui và ồn ào, chào các cô bạn vừa bước ngang mình, tôi nhanh chóng quăng cái 2 túi xách của mình kế túi của Tomo và quay sang lại trả cái phong bì về chổ cũ.
Chưa kịp đặt cái phong bì xuống thì ….


“Konbanwa”


1 hàng lũ luợt các cô gái nữa lại xuất hiện, lần này là phân nửa Team K. Căn phòng đã ồn nay còn ồn hơn gấp bội. Các cô gái mới đến nhanh chóng tìm chỗ ngay trong căn phòng bé nhỏ này.


Nhưng quái lạ sao chỉ có tôi và Tomo, còn cả hội Team A đâu rồi.
Vừa suy nghĩ đến thì

“Konbanwa”

Akicha, Kitarie, Chiichan, Reinyan và Amina xuất hịên. Tôi ngay lập tức chạy lại chỗ 5 người họ.

“Ôi mọi người đến rồi.”
“Konbanwa Takamina-san, Team A mình đủ người chưa?” Kitarie hỏi tôi.
“Có mình tớ và Tomo thôi, các cậu để đồ chỗ tớ và Tomo đằng kia luôn đi vì hiện tại là cũng đông rồi, coi chừng hồi lẫn lộn hết các thứ đấy”


Trong thời gian tôi nói chuyện với Kitarie thì phần còn lại của Team K đã đến, trừ vài người thôi. Team B cũng còn thiếu vài người. Chỉ có Team A là thiếu hơn phân nửa. Tôi biết các cậu ấy lịch trình khá kín nhưng mà không bảo manager sắp xếp cho đến sớm thì không hay chút nào.
Đang tính quay qua hỏi Shinobu-san thì Haruna, Miichan và Yukarin đến. Coi như Team A được 9 người, hơn phân nửa rồi.


“Konbanwa”


Tôi quay ra xem có phải là phần còn lại của Team A không nhưng không phải, đó là Mayu và Harugon của Team B, Kasai của Team K và …. Myao.

Ôi mừng ghê Team A được 10 người. Còn 2 người nữa thôi. Và cũng là 2 người bận rộn nhất. Trong thời gian chờ 2 người còn lại, các em thực tập sinh cũng đã đến đủ.

5 phút nữa thì Team K đủ, Team B đủ. Team A thì … 2 vị kia ơi, xuất hiện đi ạ.


“Konbanwa”


Giọng chào nhỏ nhẹ như lạc đi giữa một rừng âm thanh ồn ào náo nhiệt của căn phòng đang chứa hơn 40 cô gái, nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ khi đó là tiếng chào của 1 trong 2 mẩu còn thiếu của Team A.

“Acchan, mừng ghê cậu đến rồi”
Mỉm cười dịu dàng với tôi, Acchan, biệt danh thôi, đầy đủ là Maeda Atsuko, ACE của AKB48, nói
“Dĩ nhiên, chứ không lẽ tớ lại không đến”
“Thôi mọi ngừơi Team A đi thay đồ chuẩn bị nào”

Vâng, và còn 1 vị nữa.

“Xuất hiện sớm dùm em đi ạ”

Như đáp lại lời kêu gọi trong tâm tưởng của tôi, cái vị cao tuổi nhất Team A đó xuất hịên

“Halo, ủa Team A đâu rồi?”

“Này, ở đây, Mariko-sama, nhanh đi thay đồ rồi chuẩn bị thôi”
“Ok, ok”

Mẫu cuối cùng của Team A, Shinoda Mariko, một trong những ngừơi phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng được gặp, người thường xuyên vắng mặt trong các show diễn Team A nhưng hôm nay thì không, đã đến và Team A cùng các bạn thực tập sinh đông đủ.


Buổi diễn hôm nay không dài chỉ khoảng 30 phút và chúng tôi Team A, team đầu tiên được thành lập của AKB48 trong ngày hôm nay sẽ trình diễn lại 1 số bài của Team A 4th stage Tadaima Renaichuu. Sau đó tất cả chúng tôi, hiện tại là 57 người, sẽ cùng các fan, các fan lâu năm những MVP những ngừơi đã đến nhà hát hơn 100 lần xem lại lịch sử hình thành của AKB48 trên màn hình lớn. Sau đó là một ít MC và phần phân phát quà cho mọi người. Đó là lịch trình của ngày hôm nay, ngày đặc biệt. Ngày để các thành viên và các fan cùng nhìn lại những gì đã qua.


Phải, những chuyện đã xảy ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét