maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

tập 5 kimi no koto tiếp theo

“Em có mang kem chống nắng đó không?”

Tôi lục tung cái túi lên và tìm thấy nó ở dưới đáy. Tôi lấy nó ra và tươi cười rạng rỡ, trông như một chú chó vừa làm xong việc được giao. Mariko-san cuời khúc khích rồi đánh vào đầu tôi một cái.

“Đồ bại trận.”

Tôi xoa đầu và nhìn chòng chọc vào cái người cao cao vừa đánh tôi

“Cái quái gì vậy? Đau quá àh.”

Chị ấy nhún vai và lấy chai kem khỏi tay tôi. Chị ấy kiểm tra nó một chút rồi trả lại cho tôi.

“Tại sao em không đi với Haruna?”

Vai tôi rũ xuống và tôi bắt đầu thở dài. Hôm nay, tôi luyện tập không được tốt cho lắm. Và Haruna đã nổi trận lôi đình với tôi. Tại sao? Đó là vì tôi đã để tay sai vị trí.

“Em không muốn nói về chuyện đó.”

Mariko-san nheo mắt lại và bắt chéo tay.

“Chị đoán thử nhé. Em đã 35 cô ấy?”

Khỉ thật. Tại sao chị ấy luôn luôn biết hết mọi thứ? Tôi nhìn xuống chân và đưa tay lên hông.
“Cậu ấy lơ em nguyên cả buổi tập. Cậu ấy cũng chẳng nói cái gì với em hết.”

“Hay đấy, Yuko. Chị lập ra kế hoạch này để em có thể có cơ hội tiếp cận lại gần em ấy hơn. Mà em lại để sự thể ra như vây. Chính xác là em đang làm cái gì vậy hả Yuko?”

Tôi càu nhàu và nghiêng người về cái cây đằng sau tôi.

“Ah thì..”
________________

Flashback:

“Này, Nyan Nyan cậu mang bộ đồ tắm nào vậy?”

Cô ấy mò lấy cái túi và lấy ra cho tôi xem. Nhìn thấy nó mắt tôi sáng loé lên như đèn pha. YES! Tôi vồ lấy bộ đồ và ôm nó vào lòng.

“OMG! Đây là bộ đồ tớ thích nhất trong các bộ đồ của cậu đấy. So sexy.”

Tôi đưa nó ra phía và kiểm tra thật kĩ càng. Nó là một màu xanh độc mã và những đường lượn sóng bên cạnh. Mọi người đều có cùng một mẫu với Haruna khi Haruna mặc lên người thì nó trong thật tuyệt vời. Phần trên ôm sát ngực của cô ấy một cách hoàn hảo và để lộ lưng ra ngoài. Trong thâm tâm tôi nó đang kêu la với nỗi thích thú và bất giác tôi đưa bộ đồ lên má mình.Tôi không nhận thức được mình đang làm gì cho đến khi tôi nhận ra rằng Haruna nhìn tôi tới độ con mắt như muốn lọt ra ngoài.

“ĐỒ BIẾN THÁI.”

Cô ấy giật lấy bộ đồ và đẩy tôi ngã. Miệng tôi méo xẹo nhìn theo hướng cô đi.

End flashback.

___________________

Kết thúc lại hồi tưởng tôi lắc đầu ngán ngẩm. Tôi tưởng Mariko-san sẽ thông cảm cho tôi và nói rằng tôi chưa làm nó tệ lắm đâu.

…………….

Nhưng..tôi đã sai

“Đồ ngốc.Tại sao em lại làm cái điều đó? Nó chỉ khiến em trở thành một ông già biến thái.”

Tôi đưa tay lên trời và hét to hết cỡ.

“AHHHHHHH…Em không biết đâu. Em chỉ muốn cảm nhận được độ mềm sợi vải trên mặt mình thôi mà.”

Chị ấy trợn mắt nhìn tôi. Tôi chỉ còn biết nhún vai.

“Đừng có nhìn em như vậy. Chị chưa từng đưa một cái gì mềm mềmlên mặt àh?”

“Rồi, nhưng đó là một con mèo. Không phải là một bộ bikini.”

Thôi được..có lẽ chỉ mình tôi là làm cái trò đó. Tôi nên hỏi Takamina để xem em ấy phản ứng ra sao.

“Tại sao?Tại sao chứ? Em là một đứa ngốc mà Mariko-san. nếu không làm thế thì bây giờ em đã có thể thoa kem chống nắng lên khắp người cô ấy. Tại sao em lại làm thế chứ?”

Tôi đưa tay lên mặt và khóc oa oa như một đứa con nít. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mariko-san khi chị ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi và cố gắng làm tôi cảm thấy cố gắng hơn.

“Thôi được rồi, cái đồ biến thái. Chị chắc chúng ta có thể sửa chữa đựơc nó. Thật ra thì câu trả lời khá đơn giản.”

Tôi nhìn chị ấy đầy hi vọng. Có cách giải quyết chuyện này sao?

“Thật chứ?”

“Yup. Tất cả những gì em cần làm là đi xin lỗi em ấy.”

“Eh? Đó là tất cả? Em nghĩ cậu ấy cần nhiều hơn một lời xin lỗi. Chị biết thỉnh thoảng Haruna như thế nào mà.”

“Tin chị đi. Em chưa bao giờ nói lời xin lỗi cho ngững việc em làm. Em chỉ làm nó như một trò đùa của em vậy. Chị nghĩ em ấy sẽ tha thứ cho em nếu em xin lỗi em ấy. Có lẽ em ấy sẽ bất ngờ và để em thoa kem chống nắng cho em ấy.”

Chị ấy nháy mắt với tôi một cái rồi đẩy tôi về phía trước. Tôi đỏ mặt khi suy nghĩ. Thoa kem lên người Haruna là một thử nghiệm rất thú vị. Tôi nên tìm cô ấy. Ngay bây giờ.

“Được rồi… em sẽ xin lỗi cậu ấy. Gặp chị sau nha Mariko-san. Thanks.”

Chụp lấy cái túi và tôi chạy lên bờ. Tôi có thể nghe thấy tiếng Mariko-san đang cổ vũ cho tôi. Tôi tự cười một mình và tiếp tục chạy. Tôi chạy đến nơi các cô gái đặt khăn của họ. Tôi nhận ra Tomo~mi và Tomochin đang nằm kế bên nhau. Tôi dừng lại và đứng trước mặt họ. Tomochin di chuyển cái kính của em ấy và nheo mắt lại nhìn tôi.

“Chị đang chắn ánh nắng của tụi em đấy.”

Tomo~mi ngồi dậy, đặt tay lên vai của Tomochin để chấn tĩnh em ấy.

“Bình tĩnh nào. Có chuyện gì vậy, Yuko-san.”

“Em có thấy Haruna ở đâu không?Chị cần nói chuyện với chị ấy.”

Tomo~mi và Tomochin nhìn tôi bối rối nhưng tôi chỉ lắc đầu rồi chạy khỏi đó.

“Cảm ơn hai em. Xin lỗi vì đã chắn nắng của em.”

Khi tôi gần tới gần chỗ của Haruna thì tôi bắt đầu chạy chậm lại. Tôi không thể tin những gì mình đang thấy. Haruna nắm sấp lại và để cho Miichan thoa kem chống nắng cho cô ấy. Nhưng phần tệ nhất là áo trên của Haruna đã được mở ra. Cái khỉ gì vậy trời? Tôi không hề biết được Takamina và Acchan đang ở kế bên họ cho đến khi tôi nghe Takamina gọi.

“Chị Yuko, tại sao chị lại đứng ở đó?”

Một vài từ ngẫu nhiên được tôi thốt ra làm cho mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Trừ Haruna. Cô ấy nằm tựa đầu lên tay và trong rất thoải mái khi làm thế. Cô ấy thậm chí còn không nhìn tôi tới nửa con mắt.

“Chị qua đây ngồi này. Chúng em còn nhiều chăn lắm.”

Tôi bước chậm chậm đến chỗ họ. Miichan tiếp tục làm những gì mình đang làm và tôi đã thôi nhìn họ. Tôi không thể hiểu được. Tôi thả miònh xuống chiế khăn của Takamina và lấy kem chống nắng ra. Tôi cảm thấy thật tệ. Nếu tôi không hành động như một kẻ biến thái thì đáng lẽ vị trí của Miichan phải thuộc về tôi. Tôi cảm thấy mình cảm thấy xung quanh mình là những bức tường trống.

“Cần giúp không?”

Mariko-san đang đứng trước tôi khi tôi đang cố để bôi kem chống nắng vào lưng mình. Tôi đưa chai kem cho chị ấy và chị ấy mở nó ra.

“Em muốn chị bôi nó lên lưng em àh?”

Tôi ngó xung quanh và phát hiện ra Haruna đang nhìn tôi. Tôi nhìn lại Mariko-san và chị ấy chỉ nháy mắt. Chị ấy có nghĩ là điều này sẽ làm Haruna ghen?

Ah. Việc này cũng đáng thử đấy.

“Tất nhiên, cảm ơn chị.”

Tôi nằm xuống và cảm nhận được hơi lạnh của kem chống nắng trên lưng. Tôi lại quay đâu về phía Haruna và thấy cô ấy đang nhìn về hướng tôi. Nhưng có gì lạ lắm. Đôi mắt cô ấy nhìn tối hơn và cả mặt cô ấy nữa. Dù vậy cô ấy trông vẫn xinh. Cô ây không nhìn tôi. Cô ấy đang nhìn Mariko-san. Khi Mariko-san mở cái dây áo ở phía trên cho tôi thì cô ấy nheo mắt lại. Cô ấy đang ghen phải không? Tôi không muôn hi vọng thêm nữa.

“Chị xuống thấp hơn được chứ?”

“Tất nhiên”

Mariko-san bắt đầu thoa xuống đùi tôi và tôi nghe thấy giọng của Haruna.


“Chị Mariko, em quên nói với chị là Sayaka đang tìm chị đấy. Cậu ấy nói là tìm thấy đồ gì của chị đấy. Em nghĩ chị nên đi tìm cậu ấy.”

“Nhưng chị đang bận việc với Yuko mà”

Tôi cười phá lên. Và cả bọn Takaacchan cũng cười rộ lên. Tuy nhiên, Haruna nhìn không được vui. Tôi cũng nghe cả tiếng cười khúc khích của Marikp-san. Chị ấy nói đây là mục đích để phản ứng của Haruna lộ ra ngoài.

“Em nghĩ là nó quan trọng đấy.”

Mariko thở dài và buộc lại dây cho tôi.

“Được rôi.Em muôn đi với chị không Miichan?”

“Tất nhiên ạh.”

Miichan cũng buộc lại dây ở trên cho Haruna và đứng dậy một cách vui vẻ.Tôi nhướng mày và tiếp tục nằm sấp. Rồi mọi người bắt đầu đứng dậy bỏ đi còn lại Takamina, Acchan, tôi và Haruna .

“Chúng ta sẽ đi lấy nước ngọt ở lều của Mayu nhé Acchan?”

“Cũng được.”

Vì vậy chỉ còn lại tôi và Haruna. Cô ấy nằm cách tôi vài bước chân. Bầu không khí im lặng ngượng ngùng bao trùm lên cả hai chúng tôi. Cô ấy nằm ngửa còn tôi nằm sấp. Có lẽ đây là thời điểm tốt nhất để tôi xin lỗi cô ấy nhưng thật tình tôi chẳng biết phải nói ra làm sao. Tôi không muốn cô ấy nghĩ tôi chỉ vờn chơi với cô ấy. Nhưng mình phải nó bây giờ hoặc là không bao giờ.

“Nyan Nyan này…”

Cô ấy im lặng một chút và tôi đã nghĩ cô ấy đang giận tôi.

“Hmmmmm?”

Phù. Cuối cùng cô ấy cũng trả lời.

“Ah…. tớ… tớ chỉ muốn muốn xin lỗi chuyện hồi nãy. Tớ thật sự thích bộ đồ cậu đang mặc. Nhìn cậu… thật đẹp.”

Tôi nhắm chặt mắt lại chờ cô ấy trả lời. Thậm chí tôi cũng không nhìn cô ấy khi nói. Tôi nghe thấy có tiếng động và khi tôi mở mắt ra thì thấy cô ấy đang bò từ từ về tôi. Nếu đây không phải là thật thì tôi đã không chảy nước miếng. Chỉ nhìn mặt cô ấy thôi, Yuko! Chỉ nhìn mặt cô ấy thôi.

“Yuko….”

Cô ấy nằm xuống bên tôi và nhìn tôi một lúc. Tôi thực sự lo lắng đấy. Tôi nằm trở lại để có thể nhìn thấy cô ấy. Haruna thở dài.

“Tớ không thể nào hiểu được cậu.”

Tôi bối rối nhìn cô ấy. Cô ấy không hiểu tôi? Ý cô ấy là gì?

“HUH”

“Không có gì. Tớ tha lỗi cho cậu đấy. Quên những chuyện đã xảy ra đi.”

“…Uh.”

Cô ấy cười và đứng dậy.

“Cậu muốn uống gì không? Chúng ta có thể đến chỗ của Mayu để lấy soda nhé.”

“Uh.”

Chúng tôi đứng dậy và đi tới chỗ của Mayu. Đột ngột tôi cảm thấy tay của chúng tôi đan vào nhau. Mỉm cười. Vậy là tôi đã có cơ hội rồi. Không chắc chắn 100% nhưng điều đó không có nghĩa tôi không cố gắng.

Khi chúng tôi tới được lều của Mayu, những cảnh tưỏng diễn ra trước mắt làm tôi thật sự choáng váng. Mayu và Yukirin, hai người này đang đút nho cho nhau ăn. Yukirin còn tựa đầu vào long của Mau nữa chứ!

Tôi thật sự nên vào lấy nho hay bất cứ gì (để phá hoại cảnh hạnh phúc của họ.)

“Chị lấy soda nhé.”

Mayu dừng việc đút cho yukirin ăn và với tới cái thùng đầy những đá và soda. Em ấy đưa cho chúng tôi mỗi người một lon và chúng tôi cảm ơn em ấy. Chúng tôi bắt đầu đi thì em ấy giật ngược chúng tôi lại.

“Tất cả là 200 yen”

“Eh..Em đùa chị chắc?”

Tôi bước trở lại định đánh em ấy vì cái yêu cầu vô lý đó thì Haruna đã giữ tôi lại và lắc đầu.

“Chị sẽ nó sau nhé?”

“Không, Haruna à. Chúng ta sẽ không trả tiền đâu. Mayuyu chắc chắn sẽ cho không vì cô ấy yêu chúng ta mà. Đúg không, Mayuyu?”

Nhìn chòng chọc vào em mà nói, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh xương sống. Mayuyu nhìn tôi thật khốc liệt. Tựa như có một khoảng không đen tối và tôi sợ tôi sẽ rời vào trong đó. Thật đáng sợ mà!

“A.. được rồi, tiền của em đây.”

Tôi trả tiền cho em ấy là nắm lấy tay của Haruna. Nghe thấy tiếng của Mayuyu cười to đắc thắng tôi chỉ biết lầm bầm.

“Con nít quỷ, tính tiền chúng ta chỉ vì một lon soda vào ngày hè oai bức này.”

Haruna cười khúc khích và đung đưa tay.

“Cậu phải thừa nhận em ấy là khá thông minh đấy. Em ấy chắc chắn kiếm cả bọn tiền ngày hôm nay.”

Điều đó làm tôi không cảm thấy tốt hơn chút nào. Không giống một giả thuyết chút nào.

Cả ngày hôm nay cứ tiếp tục như thế. Tôi và Haruna xuống biển chơi nhưng một lúc sau ở đấy diễn ra một trận chiến và chúng tôi không muốn tham gia. Nhưng Sayaka đã chọi quả bóng trúng ngay vào đầu tôi làm tôi không thể không tham gia. Tôi đuổi theo Sayaka xuống nước và chặn cô ấy lại. Chúng tôi dừng trận đấu lại rồi cười phá lên.

“Cậu đã có cái cậu muốn rồi đấy, Akimoto.”

“Chưa đâu.”

Cô ấy hất nước vào tôi và cuộc chiến thứ hai bắt đầu. Trận chiến thứ hai kết thúc nhanh chóng vì chúng tôi đã thấm mệt.

“Bất phân thắng bại đấy Yuko”

“Được thôi, nhưng tớ đã thắng trận đầu.”

Tôi lè lưỡi, Sayaka lại tiếp tục hất nước vào vào tôi và tiến vào bờ. Tôi đi theo cô ấy và bắt gặp ánh mắt của Haruna đang hướng về phía tôi. Tôi vẫy tay cô ấy và cô ấy cũng vẫy tay tôi. Tôi bước qua chỗ của Haruna khi tôi đã quá mệt .

“Để tôi yên.”

“Nhưng tớ yêu Aichan của tớ mà.”

“Không.”

Đó chỉ có thể là tiếng của cặp đôi này mà thôi, Sasshi và Rabutan. Tuy nhiên những gì mà Sasshi làm với Rabutan gọi là quấy rối. Điều đo thật dễ thương ngay cả khi Rabutan đẩy Sasshi ra, tôi biết em ấy thích nó và chắc chắn là thích cả Sasshi.

Tôi nhìn xung quanh để tìm và thấy họ đang nấp sau tảng đá. Sasshi ôm chật lấy Rabutan và đang cô hôn em ấy. Nhưg Rabutan không muốn nó và đẩy Sasshi đi. Đáng tiếc là em ấy khôg được mạnh. Sasshi đã chế ngự được em ấy và đặt một nụ hôn lên môi của Rabutan. Lần đầu tiên tôi thấy hai cô gái hôn nhau đấy. Tất nhiên là có những cái hôn vội ở đằng kia và đằng này. Và chắc chắn là Meetan đã quản lí các cô gái đi xa khỏi chỗ này nhưng đây là cái hôn của hai người đang yêu nhau.

“Yuko”

Tôi nhìn về hướng người đã kêu tôi và nhìn thấy Mariko-san. Chị ấy đã đặt chăn và ngồi xuống. Tôi nhìn Haruna nãy giờ đang bận nói chuyện với Takamina và Acchan. Rồi tôi đi tới chỗ của Mariko-san và thả mình nằm xuống bên cạnh chị ấy.

“Vậy là em đã xin lỗi em ấy.”

“Yeah..Cô ấy nói những thứ đó thật kì lạ và cô ấy cho qua ngay. Cô ấy đã tha lỗi cho em.”

“Giỏi lắm. Thấy chưa? Chị đã nói có tác dụng mà.”

“Vâng ..Cảm ơn.”

Chị ấy thúc nhẹ tôi và cười khi đang nhìn sóng vỗ vào bờ.

“Tuy nhiên có cái gì đó đã xảy ra. Em biết cái cách cô ấy nhìn em. Em nghĩ cô ấy đã đốt cháy linh hồn của em.”

“Yeah ..chị biết.”

“Vậy chị …chị có nghĩ là em có cơ hội không?”

“Yuko à, nếu cô ấy nhìn em theo cách đó mà chẳng có hứng thú gì thì em ấy mới là người lạ lùng đấy. Chị cam đoan với em là quan tâm tới em đấy. Em chỉ việc tiếp cận em ấy và mọi việc sẽ vào đúng chỗ của nó thôi.”

“Nhưng còn Miichan thì sao?’

“Chúng ta sẽ nghĩ về Miichan sau. Có một cách giải quyết nhưng chị vẫn chưa thể nghĩ ra nó được.”

Tôi đi thành vòng tròn trên cát và thở dài.

“Em biết đấy, chị đánh giá cao sự giúp đỡ của em. Nhưng chị sẽ lập một kế hoạch đầy lỗi nếu đó không làm cho em.”

Mariko-san đặt toàn bộ trọng lượng lên tay chị ấy và nghiêng người ra sau.

“Chị nghĩ hai đứa là một cặp đẹp đôi đấy. Thật là sai lầm nếu hai đứa không tới với nhau được.

Tôi không nói gì chỉ im lặng nhìn sóng cuộn. Chúng tôi vẫn im lặng cho đến khi chị ấy nói.

“Tại sao em lại ở đây chứ? Đi đến đó và ngồi với em ấy đi chứ. Bây giờ đang là hoàng hôn. Là khoảng thời gian tốt nhất cho hai đứa đấy.”

“Chị nói đúng. Cám ơn.”

Tôi chạy về phía Haruna thì nghe Mariko-san gọi lại.

“Em đã kể cho Takamina nghe về chuyện chị em mình chọc ghẹo em ấy qua điện thoại chưa?”

“Dạ chưa. Chúng ta sẽ nói với em ấy sau được không?”

“Để hôm khác nói đi. Có lẽ chúng ta sẽ làm một vài lần nữa.”

Tôi giơ ngón cái về phía chị ấy và chạy đi. Tôi biết vì sao chị ấy muốn vậy. Tôi cười toét miệng khi cuối cùng cũng tìm được Haruna. Takamina và Acchan không ở lại lâu và cô ấy đang ngồi một mình trên cát.

“Nyan Nyan”

Cô ấy mỉm cười khi thấy tôi đang tiến lại gần. Tôi ngồi xuống cạnh Haruna, đưa đầu gối lên tận ngực.

“Takamina và Acchan đâu rồi?”

“Họ muốn ở một mình.”

“Oh haha. Tớ đoán là họ muốn làm việc gì đó mờ ám đây.”

Tôi cười và vỗ lên chân. Hai người đó là cặp đôi bận bịu nhất tôi từng thấy.”

“Cậu và cái ý nghĩ bậy bạ của cậu.”

Haruna cười và tựa đầu lên vai tôi. Tôi do dự vòng tay qua người cô ấy. Cô ấy không phản đối, tôi thở phào nhẹ nhỏm.

Mặt trời đã lặn, những tia sáng màu cam và vàng tô điểm cả bầu trời. Xa xa có vài cô gái đang tát nước vào nhau và cười thật to. Nhưng những niềm hạnh phúc họ đang có bây giờ không bằng được của tôi lúc này.

“Này Haruna à?”

Tôi đợi cô ấy để nói cái gì đó nhưng Haruna không trả lời, nhìn xuống và thấy cô ấy đã ngủ trên vai tôi tự bao giờ. Tôi lấy hết can đảm cảu mình để hôn vào đầu trán cô ấy.

Thở dài rồi sau đó lại ngắm cô ấy ngủ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét