maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Chương 2

Sau lễ kỷ niệm tại nhà hát, những ngày còn lại của năm 2009 chúng tôi làm việc liên tục, hết tham dự TV show này đến tham dự TV show khác, hết trình diễn tại nhà hát thì lại trình diễn ở một sự kiện nào đó. Các thành viên, cả manager và staff của AKB48 ai cũng trong tình trạng sẵn sàng và … lo âu. Bởi chúng tôi đang chờ … chờ công bố danh sách các nghệ sĩ tham dự Kohakou năm nay.


“Takaminaaaaaaaaaa”

Nghe gọi tên, tôi giật mình quay lại.

“Gì thế Acchan, có chuyện gì à?”
“Không, không có gì, thích gọi chơi vậy thôi”. Vừa nói Acchan vừa cuời thật tươi với tôi.
“Hả? Cậu rảnh rồi phải không?”
“Phải, viết blog xong rồi, tớ không còn việc làm nữa, mà giờ diễn thì chưa đến”
“À Miichan có kiếm cậu đấy nhưng thấy cậu bận blog rồi nên thôi”
“Ừ, để tớ tìm Miichan sau vậy, tớ muốn nói với cậu cái này…”

“Aaaa, tớ đói rồi, đi kiếm gì ăn nha, cậu đi kiếm Miichan đi”

Nói rồi không kịp để Acchan trả lời tôi chạy ngay về phía Shinobu-san, người đang loay hoay với 1 số hộp đồ khá bự.

“Minami, hay quá vừa kịp, có ngừơi tặng donut và bánh ngọt cho các em nè, em xuất hiện trước thì cho em chọn trước đó”
“Thôi ạ, em không đói, để các bạn khác chọn đi, em chạy ra đây 1 chút nha”


Phải, tôi không đói, cũng không đi kiếm đồ ăn hay chạy đi đâu cả. Tôi chỉ … không muốn ở đó, ở nơi có cậu ấy, có … Maeda Atsuko quá gần như vậy.


Tôi ko biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa thật sự không hiểu hay nói đúng hơn là tôi hiểu nhưng vẫn làm như bản thân không hiểu. Mà có thật là tôi hiểu không nhỉ? Tôi cũng không biết nữa.

Tôi với Acchan làm bạn đã được 4 năm rồi. Không dễ gì để chúng tôi có thể trở thành bạn. Thời gian đầu khi Team A mới thành lập chúng tôi thậm chí còn không nói chuyện với nhau. Chỉ khi có nhiều họat động chung cùng nhau, cùng nhau luyện tập dần dần chúng tôi mới có cơ hội trao đổi và giới thiệu bản thân. Mãi nửa năm sau khi quen biết thì chúng tôi mới lần đầu tiên nói chuyện riêng chỉ có 2 người với nhau. Tôi không còn nhớ chúng tôi đã nói những gì nhưng với tôi đó là những buổi nói chuyện quan trọng vì nó đã phá bỏ đi khoảng cách giữa 2 chúng tôi. Và rồi sau đó chúng tôi trở nên thân thiết, cùng nhau đi ăn cùng nhau trải qua nhiều giây phút trọng đại cùng với AKB48.

Để rồi hiện nay, tôi không biết nữa, tôi cảm thấy không thoải mái khi Acchan tiến lại gần mình. Và cũng may lúc nãy cậu ấy không nhìn tôi với ánh mắt đó, ánh mắt lặng lẽ và chờ đợi , chờ đợi ở tôi một câu trả lời. Câu trả lời cho các vấn đề của chúng tôi.

Cậu ấy chỉ mỉm cười 1 cách vui vẻ, phải nụ cười rất dễ thương và động lòng ngừơi đó. Hình như cậu ấy múôn nói gì đó với tôi. Nhưng … tôi … tôi không muốn ở lại đó để rồi không biết phải làm gì, tôi không thích cảm giác mình như bị cuốn vào và không xử lý đựơc mọi việc. Kiếm cớ bỏ đi là chính xác nhất.

Tôi cũng biết không chịu giải quyết dứt điểm chuyện này thì không được và trốn tránh kiểu này thì không giống tôi chút nào. Nhưng chuyện này không như những công việc thông thường của AKB48 tôi vẫn làm, những khó khăn tôi từng giải quýêt. Nó khác nhiều lắm, tôi chỉ thấy rằng dù mình quyết định thế nào thì nó cũng sẽ không đúng.


-*-


Một ngày tháng 9 năm 2009
Sân bay Narita - Tokyo

“Minami, em đến rồi đấy à”
“Dạ, em rất hào hứng vì đây là lần đầu tiên em đi nước ngoài. Tối qua chút nữa là em ngủ không được rồi đấy”
“Hahaha, mọi người vẫn chưa đến, em kiếm chỗ nào ngồi chờ đi, anh đi chuẩn bị các loại giấy tờ với Koshuke-san đây”
“Không thành vấn đề”

Nói rồi Hiro-san chạy đi mất để lại tôi đứng đó với đống hành lý của mình.


“Takamina”

“Miichan”

Mặc 1 chiếc váy ngắn kéo theo 1 valy to cỡ cái của tôi, một tay cầm theo 1 con thú bông màu xanh lá cây, Miichan rạng rỡ chạy lại bên tôi, cười nói
“Tưởng em đến sớm nhất rồi chứ, hóa ra Takamina còn đến sớm hơn em”

Miichan, hay Minegishi Minami, 1 thành viên của Team A đồng thời là cũng là người tham gia No Sleeves gọi tắt là No3b chung với tôi. Em ấy nhỏ hơn tôi 1 tuổi, là một cô bé dễ thương, rất thẳng thắn và cũng rất nguy hiểm. Nếu mà em ấy đã có ý gạt tôi thì thế nào tôi cũng mắc bẫy. Chẳng hiểu sao tôi luôn không nhận ra y định của em ấy nhỉ.

“Hey, Takamina, Miichan”
“Paru”
“Kojiharu”

1 cô nàng xinh đẹp tóc dài tay đeo 1 túi xách nhỏ màu đen tay còn lại đang cầm điện thoại từ tốn đi lại phía chúng tôi. Paru, theo cách tôi thường gọi hay Kojiharu theo cách Miichan gọi là Kojima Haruna, cũng là 1 thành viên Team A và là người cuối cùng của No3b.

“Paru, sao hôm nay chị đến sớm thế?”
“Thế bình thường mình đến trễ lắm à?”
“Ô còn phải nói à, thông thường … .” chẳng để tôi nói hết câu Paru đã quay sang Miichan
“Hôm qua Miichan có đọc Seventeen không, có cái chỗ này hay lắm nè, để chỉ cho coi”
Lại nữa rồi. Cứ lần nào đến cái đề tài đó là lại... Chịu vậy.


“Sao mình không kiếm chỗ nào ngồi nhỉ?”
“Thôi mắc công lắm, coi chừng lạc mọi người đó, lại thêm phiền phức”
“Đứng đây được mà Miichan”

Trong lúc 3 người chúng tôi nói chuyện, chủ yếu là 2 người kia bàn về quần áo tóc tai gì đó thì mọi người cũng dần đến đủ.


“Hê Takamina”

*Tách*

“Này gì đấy Acchan chưa kịp gì hết mà”
“Cần gì chứ, nè nhìn cậu xem cool chưa, nhìn Harunyan nữa chị ấy cứ như đang phiêu du vào khoảng không nào đó và Miichan đã kịp cuời rồi. Để tớ cho lên blog cái hình này, ấn tượng quá đi mất”
“Tớ thấy chả có gì ấn tượng hết”
“Tớ nói có là có, cậu phải tin chứ”
“Ờ thì …”
Không thèm nghe tôi nói hết câu, Acchan đã cúi đầu ngay vào cái di động của mình và hí hóay bấm.
Các cô gái AKB48 này chẳng ai chịu nghe tôi nói cho đàng hoàng hết.


“Này các em tập trung lại đi, em nào nhỏ tuổi thì các em đứng trước đi nhé, để làm thủ tục cho nhanh hơn thôi chứ cũng ko có gì đâu. Hành lý thì đẩy đến nơi để cân và dán phiếu nhé, các em xách ko nổi thì báo để tụi anh xách”

“Takamina cậu đứng đây với tớ đi, tí nữa chúng ta ngồi kế nhé”. Nói rồi chưa đợi tôi trả lời, Acchan đã quay trở lại tiếp tục bấm điện thoại.

-*-

Trên máy bay

“Takamina ngồi đây đi, chúng ta bàn tiếp chuyện single Kisu no Ryuusei”
“Nhưng mà …”
“Nhưng nhị gì nữa, hàng giữa có 3 ghế đủ cho 3 chúng ta còn gì. Từ dãy này trở đi đến tận chỗ nhà vệ sinh toàn là nhà mình thôi mà, ngồi đâu cũng được, quan trọng gì số ghế”

“Xin lỗi Acchan, tớ ngồi kế Paru nhé, tớ có mấy chuyện cần bàn với Paru. Cậu ngồi chỗ này được không, cách tớ có cái lối đi thôi, nếu có gì thì chúng ta có thể nói chuyện”
Nhìn về phía ghế tôi trống tôi chỉ, nghĩ ngợi đôi chút và lại nhìn quanh khoang máy bay, Acchan nói “Thôi, không sao, tớ qua ngồi với Tomochin và Chiyuu đây. Để No Sleeves bàn việc vậy nhé. Bye”

“À ra là có hẹn trước với Acchan, sao không nói?”
"Thôi không có gì đâu, chuyện single của chúng ta cần bàn hơn. Thế có chuyện gì hả Paru"
"À thế này …."

Chúng tôi trao đổi với nhau cho đến tận giờ ăn, sau đó thì ai làm việc đó vì cũng không còn nhiều thứ để nói nữa. Tôi buồn ngủ kinh khủng sau khi ăn no, thành ra lấy cái gối chuẩn bị sẵn, kê lên đầu mở bản nhạc ưa thích và chìm vào giấc ngủ. Khi tôi mở mắt ra thì cả khoang máy bay tối đen chỉ le lói 1 chút ánh sáng từ khoang trước và khoang sau. Paru và Miichan thì đang ngủ. Cố gắng nhẹ nhàng để không làm phiền mọi người tôi đi về hướng nhà vệ sinh phía sau.

« Ô có người rồi à, mình chờ vậy » Vừa lúc ấy thì,

« Hey Takamina »

« A…Acchan, làm hết hồn »

“Sao mà yếu tim thế?”
“Cậu thử bị hù xem có nói thế ko cho biết? À mà chuyện nãy đó, cậu có giận ko?”
“Cậu nghĩ có không?”
“Dĩ nhiên là không, chỉ là chuyện chỗ ngồi nhỏ xíu thôi mà, ai lại đi giận chứ”
“Nhưng cậu không nghĩ là cậu làm vậy là không lịch sự sao đã nói trước rồi mà không làm thì không hay đâu nhỉ”
“Thôi mà, dù sao cậu ngồi vời Chiyuu và Tomo cũng vui đúng không, 3 người các cậu có nhiều điểm chung để nói. À mà cậu ngủ được không ?”
“Cũng được. Nhưng cậu không nghĩ là cậu phải có gì bù lại cho tớ à?”
“Chuyện bé tí thế mà”
Tôi biết Acchan không giận, nhưng muốn dụ tôi mua gì để bù lại à. Ôi sao cái cô bạn này nhiều khi đáng sợ sao ấy nhỉ. Nhưng đây cũng là một điểm đáng yêu của cậu ấy.

“Rồi thế cậu muốn gì?” Tôi hỏi. Acchan tiến lại gần tôi và nhìn xuống, nhờ thế tôi có thể nhìn thấy cậu ấy rõ hơn đôi chút. Khuôn mặt cậu ấy không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng ánh mắt thì hơi kỳ lạ. Thật ra cậu đang âm mưu gì đây Atsuko.

“Không có gì nhiều đâu” Cậu ấy cúi xuống gần tôi hơn và tôi thấy tim mình nhảy lên một nhịp. Acchan thôi mà có gì tôi phải sợ nhỉ... ủa sợ... có phải là tôi đang sợ cậu ấy không. Và Acchan chẳng làm cho tôi suy nghĩ được kỹ càng khi cậu ấy ghé sát tai tôi và nói “Chỉ cần …”.


“Takamina-san, Acchan, 2 người cũng ở đây hả?”


“Ờ, chờ nhà vệ sinh của cậu nãy giờ đó nha, Rie”

Tranh thủ cơ hội đó tôi dịch ra khỏi Acchan và tiến ngay đến cánh cửa nhà vệ sinh vừa được mở ra.

“À sorry, tại tớ muốn sạt cái ipod của mình cho đầy chút ấy mà, chỉ có nhà vệ sinh là có ổ điện thôi thành ra, ngại ghê để cậu chờ.”

“Không sao” Vừa cười với Rie tôi vừa với tay để mở cửa nhà vệ sinh. “Đợi tớ chút nha Acchan”.
Thật ra Acchan muốn gì nhỉ, nhiều lúc tôi không thể đoán được cậu ấy đang nghĩ gì. Nhiều lúc nhìn cậu ấy xa xăm và kỳ lạ thế nào ấy. Thôi được để ra thì tôi sẽ biết cậu ấy muốn gì. Mà cậu ấy muốn tôi bù cái gì nhỉ, chuyện này có lớn đâu mà.

Nhưng khi mở cửa ra thì tôi không còn thấy Acchan nữa. Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ? Chắc là về chỗ rồi.
Vừa đi vừa nhìn về phía hàng ghế chỗ Acchan nhưng tôi vẫn không thấy cậu ấy đâu.


Kỳ lạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét