maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Tập 4

“Được rồi. Em sẽ gặp chị vào ngày mai. Cảm ơn vì đồ ăn.”

Tôi tạm biệt Mariko-san rồi lấy đồ để đi. Trước khi tôi bước ra khỏi cửa, chị ấy nắm lấy vai tôi. Tôi nhìn chị ấy hết sức tò mò vì khuôn mặt nghiêm túc của chỉ.

“Hãy nhớ những gì chị đã nói. Đừng làm điều gì tức cười. Nếu em ấy gửi thư cho em vì em ấy chắc chắn sẽ có điều gì muốn nói với em.

“Em biết rồi mà. Em không làm gì ngu ngốc đâu. Em hứa đấy.”

Tôi thả dài và chị ấy đã buông tôi ra.

Chị ấy đẩy tôi ra khỏi nhà làm tôi bị vấp về trước. Tôi quay lại để phản đối thì chị ấy đã đóng cửa.

“Geez. Chị đúng là đồ con lừa.”

Tôi nghe thấy tiếng hét phía sau cánh cửa.

“Chị nghe thấy đấy nhá.”

Tôi nhún vai và bắt đầu đi về phía nhà của Haruna. Nó không xa lắm hay là tại tôi bước đi quá nhanh mà không hề biết rằng bắp chân tôi nóng lên như bị thiêu đốt. Tôi dừng lại một chút để cột lại giày rồi đứng lên để đi tiếp. Tôi để tay sau cổ và thở dài.

“Ahhhh…Mình thật sự bất ngờ là Haruna muốn nói chuyện gì đó với mình. Cô ấy còn không gửi lại tin nhắn cho mình. Có lẽ chuyện đó thật sự không quan trọng. Có lẽ cô ấy đẻ quên đồ trong túi của mình…. Nhưng tại sao cô ấy lại muốn gặp mình vì cái lí do ngớ ngẩn đó?Ahhhhhh”

Tôi gãi đầu và gầm gừ. Những suy nghĩ này làm tôi thật điên đầu. Tôi cần gặp cô ấy ngay bây giờ! Tôi chạy đến nhà Haruna. Tôi không quan tâm túi tôi có nặng hay không. Không quan tâm đến dù gió có thổi như điên vào mặt tôi. Tất cả những điều đó đều dành cho cô ấy.

“Tớ đến đây, Haruna.”

Tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng tôi đã đứng trước nhà Haruna. Tôi tự cười một mình và rung chuông cửa nhà cô ấy.

“Ai đấy?”

“Là tớ.”

Cô ấy nhận ra giọng tôi rồi tôi nghe có sự xáo trộn trong nhà sau đó là tiếng chửi rủa của cô ấy. Tôi định sẽ hỏi cô ấy nhưng khi cô ấy mở cửa thì hàm tôi gần như rơi xuống.

Trước mặt tôi là một Haruna đang quấn độc nhất một cái khăn với đầu tóc ướt. Chiếc khăn ấy như tôn lên những đường cong trên cơ thể cô ấy. Tôi đứng hình khi nhìn những giọt ước đang lăn xuống.

“Ực.”

It’s so hot.

Đập nhẹ vào đầu mình. Ây da!Đàu mình hoảng loạn rồi.

“Uh.hey. Tớ ..uhm..”

Tôi vội lau nước miếng đang chảy ra khỏi miệng mình. Không ổn rồi!Bình tỉnh lại đi Yuko! Mày đang làm mình trở nên kì lạ đấy.

“Vào đi”

Haruna tránh sang một bên để tôi bước vào. Để cái túi gần cửa và tháo giày ra. Tôi chợt thấy cổ họng mình khô lại.

“Uh… Cho tớ một ly nước nhé.”

Cô ấy mỉm cười thật ngọt ngào và làm tôi bủn rủn tay chân.

“Cậu chạy đến đây àh?”

“Ừh.”

Cô ấy ngạc nhiên một chút rồi đi thật nhanh vào nhà bếp để lấy nước cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn đang quấn một cái khăn. Cô ấy không lạnh àh? Có lẽ tôi nên ôm cô ấy và cô ấy sẽ thấy thích tôi.

Yeah!Tôi đang đùa với ai cơ chứ? Cô ấy sẽ tát tôi.

Cô ấy đưa tôi ly nước và tôi uống một hơi.Tôi thở ra và cảm thấy tốt hơn. Tôi liếc trộm Haruna và thấy một nụ cười nhỏ trên mặt cô ấy. Nó làm tôi cảm thấy sợ. Thật đáng sợ và tôi đã nói mà không nghĩ.

“Tớ sẽ đi đến tiệc của Meetan với Mariko-san.”

Nó xảy ra quá nhanh, nhưng tôi khá chắc là tâm trạng của cô ấy đã chuyển từ buồn sang vui.

“Tớ mừng là cậu có người đi cùng. Cậu hỏi chị ấy hay chị ấy hỏi cậu?”

“Chị ấy hỏi tớ.”

“Tớ biết rồi. Tớ chắc cậu sẽ vui khi đi với chị ấy. Ngồi đi, tớ cần thay bộ đồ nào đó thoải mái hơn.”

Cô ấy bỏ đi trước khi tôi định nói gì đó. Tại sao mình lại nói chuyện đó chứ?

Tôi đánh vào trán rồi đi tới ngồi ở phòng khách. Yuko ngốc. Yuko đại đại ngốc. Tôi chải lại cái tóc mái rồi ngồi xuống salong. Không có cách nào sửa lại những gì tôi đã nói. Lở như cô ấy hiểu nhầm ý tôi.

Hoặc có lẽ…

Có lẽ tôi đã lo vào chuyện không đâu. Cách hành xử đó không giống như cô ấy thích tôi. Nó không giống những gì tôi làm để tấn công cô ấy.

“Yuko?”

Tôi nhảy dựng lại nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ hồi nãy.

“Tớ xin lỗi. Tớ chỉ đang suy nghĩ.”

Cô ấy ngồi xuống kế bên tôi và làm những hành động không tưởng. Đặt tay lên đùi tôi và bóp nhẹ nó. Đó là điều tôi luôn luôn làm với cô ấy. Lúc đầu cô ấy phản đối nhưng bây giờ cô cô ấy lại làm vậy. Tôi cảm thấy tốt khi cô ấy làm thế với tôi.

“Yuko, cậu có điều gì cần nói với tớ không?”

Cái cách cô ấy nhìn tôi thật mãnh liệt. Cảm thấy ruột gan như lòi ra cả. Nhưng tôi đã tự dừng mình lại được. Tôi không thể chịu nổi được lời từ chối nếu tôi thổ lộ với cô ấy.

“Không, tớ ổn.”

“Cậu chắc chứ?”

Cố làm tâm trạng của mình nhẹ đi , tôi vỗ vào tay cô ấy.

“Haha, không sao đâu. Tớ ổn mà. Dù sao đi nữa thì tại sao cậu lại muốn gặp tớ?”

Cô ấy mím môi dưới.

“Ờ…Tớ cảm thấy tệ khi thay đổi suy nghĩ một cách bất ngờ. Tớ đoán là cậu hơi đói và tôi cảm thấy thật tệ..nên…Tớ đã nấu một vài món. Chắc cậu đã ăn rồi vì thế tớ đã gói lại để ngày mai cậu có thể ăn.”

Những từ cuối cô ấy nói nhỏ lại và trái tim tôi vỡ ra cùng với niềm hạnh phúc. Thật là dễ thương! Tôi đã không thể kiềm chế được và véo má cô ấy.

“Ahhhhhhh…So cute.”

Cô ấy ré lên và đẩy tay tôi ra. Cô ấy chà má cùng với cái bỉu môi.

“Tại sao cậu lại véo má tớ?”

“Ahhhhhhh, Nyan Nyan, tớ chỉ là không kiềm chế được thôi. Cậu thật dễ thương khi nói những điều đó.”

Cô ấy tiếp tục bỉu môi và bắt chéo hai tay lại.

“Nhưng nó đau lắm đó.”

Cô ấy lại chà xát má và điều đó làm tôi thấy ấy nấy một chút. Có lẽ tôi nhéo cô ấy qua mạnh…Rồi tôi bước tới và làm một hành động đến cả tôi cũng bất ngờ. Tôi dùng ngón cái xoa cái vết đỏ mà tôi gây ra trên mặt cô ấy.

“Tớ xin lỗi.”

Thời gian dường như ngừng trôi khi mắt chúng tôi nhìn vào nhau. Tôi thề rằng khoảng cách giữa hai chúng tôi đang dần thu gọn lại nhưng khi “chuyện đó” sắp xảy ra thì Haruna đột nhiên đứng dậy và bỏ đi.

“Uhm…Tớ nên lấy đồ ăn cho cậu. Có lẽ cậu đang muốn về nhà đến chết rồi ấy nhỉ.”

Tớ không muốn.

“Ok …cảm ơn cậu.”

Tôi nhìn theo dáng cô ấy bước ra khỏi phòng. Tôi không thể tin là tôi thật đã làm được điều đó. Tất nhiên rồi. Tôi đã chạm cô ấy trước nhưng tôi chưa biết cảm xúc của cả hai là gì. Có cái gì đó như một sức hút kéo chúng tôi lại với nhau. Tôi đoán có lẽ chỉ mình tôi biết được nó.

“Của cậu đây.”

Haruna trở lại với túi giấy nhỏ trong tay. Bên ngoài cô ấy viết tên tôi và cô ấy đã cố gắng để vẽ tôi với một nụ cười trên môi. Tôi đặt tay mình lên bề mặt của bức vẽ và nhìn cô ấy.

“Thank you, Nyan Nyan.”

Vết đỏ trên má cô ấy và cô ấy cúi đầu xuống để che nó đi.

“Không có gì đâu. Tớ chỉ hy vọng mọi thứ đều ổn.”

“Chắc chắn là vậy.”

Tôi nháy mắt với cô ấy và đứng dậy.

“Tớ đoán tớ nên đi.”

Tôi bước đến cửa, mang giày vào và nhặt cái túi lên.

“Tớ sẽ gặp cậu vào ngày mai.”

Tôi định mở cửa nhưng cô ấy đã chặn tôi lại.

“Ah, tớ quên nói với cậu. Sau khi tập xong, mọi người sẽ đi biển. Vì vậy cậu nên đem theo một bộ đồ tắm và một ít kem chống nắng. À và một cái áo khoác nữa. Có lẽ chúng ta sẽ ở đó đến tối. Vào ban đêm có lẽ sẽ lạnh đấy.”

“Được rồi. Ai đã đưa ra cái kế hoạch này vậy.”

“Đó là của chị Mariko. Chị ấy đã gửi cho tớ một tin nhắn trong khi cậu đến đây. Chị ấy bảo tớ nói cho cậu biết.”

“Ah…ok. Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu. Mai gặp.”

Tôi đi ra và nghe cô ấy đóng nhẹ cửa sau lưng tôi. Tôi cảm thấy thật ấm áp và trái tim tôi chứa đầy niềm vui sướng. Haruna thỉnh thoảng cũng nghĩ về tôi. Cô ấy quan tâm tôi. Tôi không phải là cái gai trong mắt cô ấy.

“YAY”

Tôi vươn cánh tay lên bầu trời và hét to hết mức có thể. Một vài chú chim bay khỏi mấy cái cây một cách tức giận và chúng đã thả từ trên xuống những “quả bom”. May mắn là tôi tránh được. Đó là một dấu hiệu tốt. Tôi không để những thứ đó dính vào người. Tôi chỉnh lại cái túi và đi về nhà. Tôi không ngạc nhiên khi Mariko-san lại lên kế hoạch đi biển.

“Ahhhhhhh.Ai quan tâm chứ. Ngày mai sẽ vui lắm đây.”

Tôi gần như là vừa chạy vừa nhảy cà tưng về nhà. Không gì có thể làm tôi xuống tâm trạng được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét