maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

tập 3

“Có chuyện gì vậy? Trông mặt em khác với thường ngày lắm.”

Tôi rên rỉ và ngã xuống giường của chị ấy. Thông thường thì tôi sẽ cãi lại và cuộc chiến nảy lửa sẽ diễn ra giữa hai chúng tôi nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng để làm chuyện đó

“Mariko-san, em nghĩ em đã bị lừa”

“Không đâu,Haruna chưa làm gì em cả mà”

Tôi bỉu môi và ném cái gối vào chị ấy. Chị ấy tránh được nó và cười. Nhưng chị ấy nhận ra rằng đây không không chuyện đùa. Chị ấy ngồi xuống kế bên tôi và đặt tay lên vai để an ủi tôi.

“Cho chị xin lỗi. Có chuyện gì vậy?Có phải liên quan đến Michan không?”

Tôi vùi mặt vào bàn tay mình và than vãn trong thất vọng.
“Vâng. Nếu Miichan thích Nyan thì sao? Em ấy có thể thông qua bữa tiệc này để tiến gần hơn tới Nyan. Em sẽ làm gì đây? Nếu như.. nếu như em mất cô ấy..”

“Em sẽ không mất em ấy đâu”

Tôi ngước nhìn lên Mariko-san và thấy chị ấy rất nghiêm túc.

“Chị nghĩ vậy thật chứ?”

Chị ấy nhìn tôi cười rồi đứng dậy.

“Đúng vậy, em muốn biết tại sao không?”

Uh oh, nghe tệ thật. Tôi không thích cái cách chị ấy nhìn tôi. Và tôi gần như là thấy bánh răng trong não chị ấy đã chuyển động.

“Muốn”

“Bởi vì chị sẽ giúp em. Nếu em làm theo lời khuyên của chị thì chắc chắn em sẽ có được cô ấy”

Tôi không chắc về chuyện đó chút nào. Tôi ngạc nhiên là chị ấy hiểu được cảm giác của tôi. Điều này đã vượt xa ham muốn của tôi. Tôi yêu cô ấy. Yêu tất cả mọi thứ về cô ấy.

“Mariko-san, chị biết em yêu cô ấy, đúng không?”

“Uh.Thỉnh thoảng thì điều ấy hiện rõ trên mặt em.”

Miệng tôi há ra một chút. Nó rõ ràng như vậy sao? Cái suy nghĩ của mọi người đang bàn tán về cảm giác của tôi thật sự khiến tôi lúng túng. Có lẽ tôi nên dừng lại việc để lộ cảm xúc ra ngoài.

“Uhm…em nghĩ em nên dừng yếu đuối lại”

“Đó là việc tốt nhất để làm. Nếu em dừng luôn cả việc hành động như một con mèo đang nổi giận thì có lẽ em ấy sẽ biết được tình cảm của em”

“What? Chả lẽ cái hình tượng em đưa ra là như thế sao?”

Mariko-san giễu cợt tôi rồi bắt chéo tay lại

“Tụi chị đều ngạc nhien khi cô ấy không hạn chế những hành động ấy của em lại.”

Wow.Tôi đã học nhiều thứ hôm nay rằng tôi không bao giờ được đặt suy nghĩ vào trước. Tôi thật sự phải chú ý nhiều hơn về những thứ này.

Nhưng chính Haruna đã là tôi mất tập trung

“Vậy.. bây giờ em phải làm gì?”

“Ah, đây là những gì chị làm. Nếu em muốn Nyan nghĩ em là một chú chó con đáng yêu ngọt ngào, thì em cần phải hành động như thể em là chó con vậy. Em biết đấy, làm em ấy cảm thấy tốt hơn. Nói những lời lẽ ngọt ngào với em ấy. Thay vì đùa cợt với em ấy thì hãy hành động nghiêm túc hơn đi. Nếu em ấy thích em thì sao, Yuko? Tất nhiên tất cả bọn chị đều biết em yêu Nyan nhưng hành động của em đều nói lên rằng đó là chỉ là một trò đùa. Đối với em ấy thì hành động đó giống như làm rối tung lên và em sẽ không bao giờ biết điều đó làm cô ấy buồn.”

Tôi lắng nghe những gì Mariko-san nói.Chị ấy đã đúng. Tôi làm lộn xộn quá nhiều nhưng điều đó chỉ vì Nyan cực kì cực kì dễ thương. Làm tôi không kháng cự được. Nhưng có thể tôi sẽ cố kiềm chế nó xuống một chút.

“Tốt thôi.Em sẽ không lộn xôn nữa.”

“Ngoan lắm. Em biết chúng ta phải làm gì để tìm ra có liên quan đến Miichan.”

“Ah..Chị có nghĩ em ấy có thích Nyan không?”

Chị ấy đưa tay lên cằm rồi suy nghĩ. Có thể nó là một dấu hiệu tốt. Nếu chị ấy nghĩ lâu như vậy thì không có khả năng cho thấy Miichan có dấu hiệu thích Nyan.

“Thật sự thì chị không nghĩ như thế, nhưng em sẽ chẳng bao giờ biết đâu. Chị sẽ tìm hiểu dùm em chỉ vì chị yêu em.”

Chị ấy nháy mắt với tôi và tôi đã tinh ngịch đẩy vai chị ấy ra. Cùng đóng trong phim Majisuka nên chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn. Tôi đã thấy được người chị lớn trong chị ấy nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị bắt nạt thường xuyên hơn.

Mặc dù Mariko-san rất hồn nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh sợ chị ấy. Lập ra kế hoạch thì dễ nhưng để làm được nó thì rất khó. Vấn đề chính ở đây là tôi quá thường xuyên biểu lộ tình cảm ra ngoài. Tôi biết Haruna ghét nó nhưng tôi không thể dừng lại được. Một phần trong tôi hi vọng rằng cô ấy sẽ thích nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó. Sao cô ấy lại xua đuổi tôi?Tôi đâu có cắn đâu.

“Em suy nghĩ nhiều quá đấy”

Tôi nhảy dựng ra sau khi Marko-san đến quá gần tôi. Chị ấy cười và cốc vào trán tôi.

“Sẽ ổn thôi.”

Tôi nở một nụ cười và rồi có một âm thanh lạ vang lên. Đó là tiếng phát ra từ bao tử của tôi. Mariko-san cười lớn và đứng dậy để lấy điện thoại.

“Chị sẽ gọi một vài món. Lần cuối em ăn là khi nào vậy?”

Tôi nhớ lại sự cố về hộp bánh Pocky và kể cho Mariko-san nghe về chuyện đó. Chị ấy lắc đầu rồi bắt đầu quay số điện thoại.

“Em như là một kẻ pervert..không..pervert không phải là từ đúng để miêu tả em. Chị không biết phải gọi em như thế nào cả.”

Tôi có thể cảm thấy mặt tôi đang nóng dần lên và tôi chụp lấy bất cứ cái gì gần tôi để ném chị ấy. Hên cho chị là nó chỉ là con thú nhồi bông nhỏ thôi đấy.Hứ!

“Em không đến cỡ đó.”

Mariko cố kìm nén tiếng cười và ôm lấy cái điện thoại.

“Thấy chưa, em đang hành xử như một con mèo nổi cáu vậy.”

Tôi bỉu môi và thả đồ tôi đang cầm trên tay ra. Ừ thì tôi có lẽ đã đến cỡ đó rồi .

“Sao cũng được. Bao giờ thì đồ ăn mới tới vậy?”

“Khoảng nửa tiếng nữa. Chúnh ta hãy chọc ghẹo ai đi.”

Nhún vai. Chúng tôi sẽ chọc ghẹo ai cơ chứ? Tôi nghĩ mọi người đều bận hết rồi.

“Chọc Takamina ấy.Chị biết sau khi rời khỏi nhà hát thì Takamina sẽ đi ăn tối với Acchan. Hãy gọi cho em ấy rồi bỏ máy không trả lời.”

Mariko-san bắt đầu cười và tôi cũng hớn hở lắm. Chúng tôi thừa biết Takamina thích ở một mình cùng với Acchan. Nếu chúng tôi làm gián đoạn thì chắc chắn Takamina sẽ nổi giận lên cho mà coi. Tôi nhảy ra khỏi giường và chụp lấy điện thoại từ tay Mariko-san. Chị ấy vui mừng rồi ngồi xuống giường của mình.

“Em không được cho Taka-chan biết được số điện thoại này đấy. Em biết cách em ấy nghe điện thoại mà.”

Tôi nở một nụ cười nham hiểm và bắt đầu tìm số. Làm việc này sẽ giúp tôi thoát ra khỏi cái tình huống điên rồ đó. Tôi gọi cho em ấy và cố nén tiếng cười. Điện thoại vang lên 2 lần trước khi tôi nghe được giọng của Takamina ở đầu dây bên kia.

“Xin chào?”

Tôi làm một tiếng ồn bằng điện giả và rồi nghe lại nghe thấy tiếng của em ấy

“Ai đấy??Tiếng ồn này thật giả tạo.”

Tôi tắt máy và thả mình xuống giường của Mariko-san. Tôi bắt đầu cười nhưng thật khó vìdạ dày của tôi lại đau. Tôi ngồi dậy và quệt nước mắt đi. Sau đó Mariko-san cầm điện thoại từ tay tôi và gọi lại cho em ấy. Giọng Takamina có vẻ không vui.

“Ai đấy??”

“Taka-chan, sao em giận dữ thế? Chị gọi chỉ để hỏi ngày mai mấy giờ chúng ta sẽ tập dượt?”

Tôi đặt tai vào phía khác của điện thoại và nghe thấy Takamina xin lỗi.

“Em xin lỗi chị Mariko. Em vừa có một cuộc gọi từ người nào đó và người đó không trả lời.

“Chị xin lỗi, điều đó nghe kinh khủng thật. Thôi bỏ qua đi và hãy vui vẻ với Acchan nhé. Cảm ơn em.”

“Không có gì đâu chị Mariko.”

Mariko-san cúp máy và hai chúng tôi nhìn nhau rồi cười phá lên. Ôi captain bé nhỏ đúng là dễ bị lừa thật. Điều đó làm tôi thấy tệ một chút.

“Vui thật đấy. Chúng ta có nên nói với em ấy là chúng ta đã làm chuyện đó vào ngày mai không nhỉ?”

Mariko-san mỉm cười nham hiểm và gật đầu

“Chắc chắn rồi. Em ấy sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”

Tôi mỉm cười, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn trước rồi.

Aitakatta Aitakatta Aitakatta!YES!

Mariko-san nhìn vào nơi phát ra tiếng động và tôi chỉ vào di động cua tôi, nó đang ở trên bàn. Chị ấy ném nó cho tôi và tôi chụp lấy nó nhưng nó đã đánh vào ngón tay cái của tôi

“Ouch. Chị là một người keo kiệt”

Mariko-san chỉ nhún vai rồi chơi cới băng cao su có trên bàn chị ấy. Tôi quan sát chị ấy trong một lúc và thấy chị ấy thật đẹp với những cử chỉ đơn giản như thế.

Nhưng dù sao, tôi cũng phải kiểm tra hộp thư thoại. Tôi mở nắp điên thoại và thấy có mộ tin nhắn từ Haruna.

“Tớ cần gặp cậu”

“Mặt em vừa thay đổi 180 độ đấy. Để chị đoán thử coi là của Nyan phải không?”

“Vâng”

“Em có định đi với em ấy không?”

“Em đoán vậy”

“Không phải em đang đợi đồ ăn sao?”

Dạ dày của tôi liền gầm gừ phản ứng lại. Tôi đoán tôi sẽ gặp cô ấy sau. Mặc dù tôi tò mò tại sao cô ấy lại cần gặp tôi. Tôi thật sự rất đói. Và chẵng có cái gì để đi đến đó nếu tôi vượt qua nửa đường bằng tàu.

Hi vọng tôi không phạm sai lầm khi không đi gặp cô ấy ngay bây giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét