maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Tình yêu không nói dối

Ngày nghỉ, tôi nằm dài ở nhà cả ngày tận hưởng sự tự do của riêng tôi, không show diễn, không quay phim, không chụp hình, không phỏng vấn… thỉnh thoảng có cơ hội refresh lại chính mình. Bỗng có cảm giác trống rỗng, không phải tôi cảm thấy chán chường với cuộc sống hiện tại, với tính chất công việc tôi thường có mặt ở khắp mọi nơi hơn là ở nhà. Chỉ là khi ở nhà thì có cảm giác thiếu vắng ai đó.

                Tokyo những ngày mưa, tôi thì chẳng thích mưa, đối với tôi những cơn mưa luôn gợi lại những kỉ niệm buồn, những chuyện tình dang dở, về những kí ức đáng thương, vì thế những lúc như thế tôi thường ẩn mình vào một góc của cuộc sống. không khí ẩm ướt làm tôi cảm thấy nhỏ bé , đầy sợ sệt và mỏng manh. Đừng hỏi tôi tại sao, đó là những điều không bao giờ có lý do giống như việc yêu một người theo cách đầy hoang đường vậy.

Tokyo, ngày ... tháng... năm...

Ngày hôm qua, cũng là ngày nghỉ của team A, tôi đã cùng người bạn thân nhất cùng đi xem phim. Sau khi xem xong , chúng tôi cùng nhau đi ăn và nói chuyện. Tôi đã kể cho cậu ấy nghe về những kỉ niệm thời thơ bé của tôi. Như thế nào nhỉ ...

- Minami, cậu muốn nghe tớ kể chuyện không ?
- Có chuyện gì nào ?
-Về mối tình đầu của tớ
-Thật không ? Cậu ấy như thế nào ? Có đẹp trai không ?
-Ah, lúc đó tớ chỉ mới 4 tuổi.

Khi còn học mẫu giáo, khi tớ nói với người bạn của tớ rằng tớ rất thích cái áo thun màu xanh dương của cậu ấy , thế là những ngày sau đó cậu ấy đều mặc một chiếc áo màu xanh duy nhất . Cậu ấy trở thành mối tình đầu của tớ, giờ suy nghĩ lại tớ thấy chỉ duy nhất cậu ấy yêu tớ và chẳng bao giờ làm tớ khóc.
Tớ thích kẹo, cậu ấy sẵn sàng nhường chiếc kẹo duy nhất trong tay mình chỉ dành cho tớ. Khi tớ bị trêu chọc, cậu ấy vững vàng hơn tất cả. Có những ngày cậu ấy bị sốt vẫn cố gắng đến trường mặc cho cha mẹ đứng ở ngoài lớp đón bao lâu, thầy cô khuyên nhủ như thế nào cậu ấy cũng mặc.
Tớ nghĩ đó là tình yêu.
Vì tớ có thể cảm nhận được sự khác biệt mỗi lần cậu ấy gọi tên tớ. Tớ không thể diễn tả được cảm xúc khi đó, tớ chỉ nhớ được rằng tên của tớ nghe chưa bao giờ có thể an toàn hơn vậy…
Tớ nghĩ thật sự đó là tình yêu
Vì khi chúng ta yêu một người, tất cả mọi điều, chỉ cần họ thích, chúng ta sẽ chấp nhận làm tất cả. Vì khi chúng ta yêu một người, cho dù mệt mỏi thế nào, tình yêu vẫn làm nên những nụ cười trên môi chúng ta. Tớ vẫn nhớ gương mặt đỏ bừng của cậu ấy khi sốt, ngồi cạnh tớ không nói một câu nào, chau mày đầy vẻ khó chịu; cho đến khi mình hỏi: bạn bị bệnh à, có ổn không? – cậu ấy mới xoay sang khẽ lắc đầu và mỉm một nụ cười rạng rỡ duy nhất chỉ với tớ .

-Chà! Cậu ấy thật là dễ thương, cậu còn liên lạc với cậu ấy không Atsuko ?
-… tụi mình đã bị mất liên lạc rồi
-Tiếc nhỉ ! Tớ cũng muốn gặp cậu ấy một lần.

Tối đó tôi  đã gửi tin nhắn cho Minami, và nội dung như thế này...

Minami,
Tớ thích cậu, tớ thật sự rất thích cậu.
Tớ thích cách cậu nhường tớ chọn phim cho buổi hẹn. Có lần tớ biết cậu muốn xem một phim đến điên cuồng , suốt ngày chỉ nói về nó như một đứa con nít kể lể về bộ phim  – nhưng phim đấy thì tớ lỡ xem trước rồi. Cái cảm giác đó sao nhỉ ? Tớ cảm giác trái tim mình đập lẻ nhịp…
Tớ thích cái cách cậu gọi tớ dậy mỗi buổi sáng vào sáu giờ. Cậu không noí lý do, nhưng luôn noí kèm:" Sẽ khoẻ hơn nếu ngủ hơn 7 tiếng mỗi ngày..." - Ừ, tớ biết cậu cũng luôn đi ngủ vào lúc 10 giờ 30, và thức lúc 6h những ngày thường trong tuần. Nên tớ thích nó, tớ muốn kết thúc và mở đầu một ngày cùng cậu...
Tớ còn thích cái cách cậu không chịu cúp máy trước mà cứ nhường tớ.
Tớ còn thích cái cách cậu nhớ từng chi tiết về tớ.
Và nhiều, nhiều nữa...
Mà noí chung, có lẽ không quan trọng là tớ ghét hay thích điều gì...
tớ bỗng phát hiện ra rằng nó đều thuộc về cậu.
Ừ, noí riêng ra thì thậm chí những khiếm khuyết của cậu cũng đầy thương yêu. Dù những thứ nhỏ nhặt nhất.

Không có tin báo trả lời, ngày mai tôi phải đến trường quay sớm và cả tháng sau đó tôi sẽ không được gặp Minami.

Osaka, ngày...tháng...năm...
Hôm nay tôi đã nhận được mail của Minami, tôi không biết là tôi nên vui hay nên buồn... Cảm giác thật trống rỗng.
~~
"Atsuko, Tớ chưa từng thích cậu nói dối tớ."

Lần đầu tiên tớ phát hiện cậu nói dối tớ là lúc chúng ta cùng đi xem hòa nhạc. Cậu nói dối tớ rằng hôm nay cậu rất rãnh mặc dù ngày mai cậu có một buổi làm việc từ rất sớm. Cậu nói rằng, bạn cậu cho cậu hai chiếc vé xem nhạc kịch mà mình thích nhưng cậu không biết đi với ai dù cả tuần trước đó tớ vô tình thấy cậu đứng nhẫn nại xếp hàng trên tớ một dãy người, cần mẫn và kiên nhẫn chẳng với một nét mệt nhọc hiện ra. Cậu nói với tớ rằng cậu không nhớ ngày sinh của tớ mặc dù cả tuần trước đó mình đã thấy cậu lén lút đặt vào túi xách tớ một món quà
Tớ biết chứ , nhưng tớ không nỡ để cậu biết là tớ hiểu cậu đến mức nào. Lòng tự trọng đã làm tớ chỉ có thể mỉm cười khi cậu nói dối không thể một lần năn nỉ cậu nói thật lòng mình ra.
Đôi lúc cậu có vài chuyện buồn, cậu hay nói dối tớ bằng những nụ cười vô hồn chỉ để niềm vui nơi tớ không cần phải lo lắng. Đôi lúc cậu muốn tạo bất ngờ cho tớ, những ngày kỹ niệm cậu giả vờ như chẳng nhớ đến và lặng lẽ tự tớ làm nên những tháng ngày hạnh phúc nhất , vui vẻ nhất khi tất cả chúng ta ở cạnh nhau.
Tất cả những lần ấy, tớ đều biết. Nhưng trên tất cả, tớ hiểu tớ sẽ chấp nhận nó để lấy sự thành thật nơi cậu. Cũng như việc tớ vẫn luôn chấp nhận những lời nói dối tốt đẹp của cậu ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Cho đến hôm nay, Cậu nói rằng : “Tớ thích cậu, thích cậu rất nhiều”.Tớ mới biết rằng rốt cục cũng có lúc như bây giờ, một khoảnh khắc để cầu mong: ” Xin cậu hãy nói dối lần này.” …
Cậu vẫn là bạn thân nhất của tớ, tớ vẫn là bạn thân nhất của cậu, được chứ ?

Minami
 ~~~
"Minami, cậu có nhận thấy sự khác biệt đó không ? "
Không phải vì Minami không hy sinh, Minami thậm chí đã làm nhiều điều hơn việc mặc một chiếc áo mỗi ngày vì tớ.
Không phải vì Minami không lo lắng. Tớ biết cậu đã đứng ngồi không yên khi tớ một mình đi giữa cái thành phố xa lạ ấy vì cậu.
Cũng không phải vì Minami không nhường nhịn tớ, tớ tự biết là một cái kẹo năm ấy có là gì với những gì trái tính trái nết những ngày này của tớ.
Càng không phải vì Minami không cười với tớ khi mệt mỏi.
Càng không phải vì những điều Minami dạy bảo cho tớ trong cuộc sống này.
Tất cả ký ức về tình yêu nhỏ bé ngày xa xưa ấy, cậu đều đã làm, và còn làm nhiều điều to lớn hơn cậu nhóc 4 tuổi ấy. Nhưng mọi thứ Minami làm bây giờ chỉ vì tình cảm của cậu  dành cho tớ, còn tất cả những điều cậu nhóc năm xưa thực hiện chỉ duy nhất vì nụ cười hiện hữu trên môi tớ.

Những ngày sau đó...

Ngày thứ nhất: Tôi mang nổi buồn đi tứ tán mọi nơi trong lòng. Tôi vẫn còn nhớ điệu bộ thẫn thờ của mình từng bước lên máy bay, những nụ cười trôi tuột khỏi môi sau cả đêm không ngủ và những chiếc ôm nhẹ hững vào mọi người. Điều đầu tiên tôi làm khi đến nơi là đặt chân xuống sân, ngồi vào chiếc cầu tuột chúng tôi từng có nhiều thời gian nhất bên nhau. Rồi tôi bình tâm nhìn lại tất cả, bình tâm lừa dối mình về những ngày hôm qua và cả những ngày mai cũng đến.Minami lúc ấy như mặt trời, tôi càng nhìn thì càng chói, tôi càng với tay đến thì càng xa...
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, và vài ngày dài sau...: Tôi đã đi qua cả Shibuya. Tôi đã ngồi ở chiếc ghế sắt lạnh sương đêm. Tôi đã đứng hứng gió biển rát muối. Tôi đã mua hai chiếc vé bộ phim chúng ta bỏ giữa chừng... Tôi đã làm tất cả những điều ngày hôm qua chúng tôi từng làm trước khi xa nhau để trở thành kỹ niệm, vì tôi nhớ tất cả về cậu ấy... . Tôi ngồi ở chiếc ghế sắt cũ để tìm ai đó bước ra từ cổng sáng đèn, đến bên tôi với một chai nước ấm áp vào má. Tôi đã đứng trước biển để tìm lại bờ vai che chắn cho tôi ngày nào. Tôi đã vào xem lại bộ phim cũ ấy, hai ghế ngồi ấy, để tìm lại cho tôi bàn tay giữ chặt tôi ấm áp...
Ngày thứ mười x: Chúng tôi nói chuyện vớ vẫn vài câu.Tôi muốn làm tất cả mọi điều để cậu ấy ra đi mãi mãi, nhưng tôi cũng muốn làm tất cả mọi thứ chỉ để giữ cậu ấy lại
Ngày thứ 20, 30 ,...: Minami, vẫn chăm sóc cho tôi, vẫn quan tâm tôi, và tôi... mà thôi...

 ....Những ngày sau đó, tôi sống bằng con người khác. Trong mắt mọi người tôi, một Ace mạnh mẽ. Nhưng tôi thấy tôi lại quá yếu đuối. Tôi đã đánh rơi mất cậu ấy, và bây giờ là bản thân mình.

1 Năm 1 tháng 1 ngày : Tôi đã đi đến những chân trời mới, gặp những con người mới, nụ cười của tôi cũng khác. Cậu ấy vẫn là Captain của tôi, tôi vẫn là Ace của AKB, nhưng bây giờ chúng tôi thật sự hơn cả những người bạn, đối với tôi và với cậu ấy, chỉ cần chúng tôi ở cạnh nhau. Thế là đủ !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét