Chương 3

New York

Thời tiết New York tuyệt đẹp khi chúng tôi đến nơi. Nắng lấp lánh. Không quá nóng cũng không quá lạnh. Mọi người ai cũng hào hứng. Nhất là tôi vì đây là lần đầu tiên tôi xuất ngoại và đó còn là New York.

Để các staff làm thủ tục check in và hành lý để lại khách sạn, chúng tôi ra Time Square tranh thủ lúc còn nắng để chụp ảnh cho một vài tờ tạp chí và dĩ nhiên cho quyển Photobook của chính AKB48. Công việc quen thuộc nên chẳng bao lâu đã hoàn tất. Sau đó là thời gian tham quan tự do. Có vẻ như Acchan vì quá hào hứng nên đã quên chuyện đòi tôi quà thì phải, mà có phải cậu ấy đòi quà thật không nhỉ? Từ lúc đến New York và cả trong lúc chụp ảnh cho đến hiện nay cậu ấy chẳng đã động gì đến việc đó nữa. Cậu ấy không nhắc, tôi cũng không nhắc mà chỉ vui vẻ cùng cậu ấy và mọi người trong Team A đi dạo thành phố. Khi trời tối, chúng tôi ghé một nhà hàng ở Chinatown dùng bữa. Bữa ăn thật sự rất ngon với nhiều món thú vị.

“Takamina cậu thử cái này không ?”
“Để sau đi, tớ không thích hải sản cho lắm, tớ thích món này hơn”
“Acchan hỏi Takamina chi cho mất công vậy, chị thừa biết là không rồi, tự nhiên lấy đi”
“Thì cũng phải biết lịch sự với cậu ấy chứ, lỡ đâu cậu ấy làm um lên thì sao. Phải không Takamina?”
“Phải…, mà… cái gì? Hai người đang nói gì?”
Acchan quay sang nhìn Miichan và cả hai phá lên cười. “Thôi để mặc cậu ấy ăn đi, có nói gì cậu ấy cũng không hiểu đâu”
“Chả biết hai người nói gì nữa” vừa nói tôi với tay lấy dĩa thịt trước mặt Acchan về phía mình, đổi lại tôi để đĩa cua của mình sang phía Acchan. Tôi không thích hải sản, cũng như đồ sống. Nhiều khi tôi cũng tự hỏi không biết mình có phải dân Nhật chính cống không. Nhưng Acchan lại thích thành ra ăn uống kiểu này rất có lợi tôi chỉ cần chuyển của tôi sang cho Acchan và đổi lại lấy phần Acchan là được.

Nếu việc gì cũng đơn giản như ăn uống thì tốt quá.

Nhưng thực tế lại có nhiều chuyện phiền phức lắm. Như chuyện chia phòng khách sạn là một ví dụ. Thông thường thì hai người sẽ chung một phòng và lần này team A sang trước với 10 người thì chỉ cần chia ra 5 phòng. Ai dè phòng thì đủ, còn dư nữa, nhưng các phòng lại ở các tầng khác nhau. Nhìn thì không có gì lớn nhưng mà khách sạn này lại chia hạng phòng và giá theo độ cao, càng cao sẽ càng sang và càng mắc. Các staff thì ở dồn hết ở tầng 7 cho dễ bàn chuyện và chuẩn bị dụng cụ, trang phục thành ra mấy phòng lẻ chuyển sang hết cho các thành viên chúng tôi. Gồm 1 phòng deluxe ở tầng 18, 1 phòng ở tầng 15, 2 phòng ở tầng 11 và 1 phòng tầng 10.

“Chúng ta còn 2 phòng tầng 9 và 1 phòng tầng 8 nữa nhé vì các 6 bạn khác sẽ bay chuyến bay khác đến sau, các em tự thương lượng chọn phòng đi” Hiro-san vừa nói vừa đưa cho tôi đống card chìa khóa. “Vậy nha, anh về phòng, đang họp, chìa khóa còn dư thì em giữ luôn đi Minami. Các em khác đến thì em đưa lại cho các em ấy.”

“Takamina-san giờ chúng ta chia làm sao đây?” Akicha hỏi tôi.

“Thế ai muốn ở tầng cao ?” Và không ngạc nhiên khi mọi người đều giơ tay. Chỉ còn 1 cách.

“Vậy chúng ta bốc thăm thôi, cho nhanh ai cũng mệt rồi mau chóng nghỉ ngơi mai lại làm việc nữa. Bốc thăm chia cặp trước sau đó thì chia phòng. Mọi người đồng ý không?”

“Đồng ý” Rie, Akicha và Amina đồng thanh nói.
“Em không ý kiến” Myao nói, “Em cũng vậy” Reinyan thêm vào.
“Cứ vậy đi” Tomo và Acchan trả lời tôi.
Miichan và Haruna chỉ nhìn tôi và gật đầu.

Chạy lại phía lễ tân để mượn giấy và bút, tôi nhanh chóng xé ra 10 mảnh giấy và ghi vào đó số thứ tự từ 1 đến 10.

“Theo thứ tự luôn nha mọi người, 1 và 2, 3 và 4 và cứ thế”

9 cô gái còn lại nhanh chóng tiến đến chỗ tôi để bốc ra mảnh giấy được xếp làm tư.

Kết quả là Akicha và Acchan 1 phòng, Tomo và Haruna 1 phòng, Amina và Miichan 1 phòng, Rie và Myao 1 phòng, dĩ nhiên còn dư lại tôi và Reinyan 1 phòng.

“Rồi bây giờ các bạn đại diện chọn phòng đi, ngay trên card đã có số rồi, mình sẽ trộn các tấm card lại và xếp lần luợt trên bàn đây, các bạn tiến lên chọn trúng card nào thì ở phòng đó nhé.” Do tôi là người xếp card lên bàn nên dĩ nhiên tôi và Reinyan phải chờ đến cuối mới được chọn.

“Akicha chọn đi” Acchan nhỏ nhẹ nói và nhìn về phía Akicha. Akicha gật đầu. Và bước đến bốc,

“Aaaaa …. 1506”

Paru thì nhìn sang Tomo và nói “Tomochin bốc đi”

“Ok để đấy em lo”

“1804” “ YES”

“AAAAAAAAAAAAAAAAA”

Mọi người còn lại không nén được tiếng thở dài thất vọng khi phòng deluxe đã vào tay 2 bạn siêu sao kia rồi. Chịu thôi. Amina và Miichan bốc trúng phòng ở tầng 10 còn Rie và Myao thì tầng 11. Đến Reinyan, em ấy chọn tấm card ngoài cùng bên trái.

“806, chúng ta tầng 8 Takamina ơi”.

“Ok, vậy còn 2 phòng tầng 9 và 1 phòng tầng 10 nữa dành cho các bạn đến sau. Chúng ta về phòng nghỉ thôi mọi người”.

“Thôi đừng tiếc mà Reinyan, lần sau sẽ may mắn hơn. Tầng 8 là cao lắm rồi mà”. Tôi nhìn Reinyan và cảm nhận được em ấy không hài lòng lắm với card mà mình rút được.
“Nhưng Takamina-san ơi, lên cao hơn thì thích hơn chứ ạ. Đâu phải lúc nào cũng đựơc đi NY”


-*-
806

“Đâu em coi này, vẫn đẹp như thường mà, nhìn thấy Time Square còn gì, dù bị chắn 1 chút thôi” Vừa kéo màn cửa sổ tôi vừa cừơi nói với Reinyan. Tôi không coi trọng lắm chuyện mình ở phòng nào, bởi chúng tôi cũng không ở lại khách sạn lâu nhưng Reinyan có vẻ quan tâm. Phiền phức là đây, nếu mọi người ở chung một tầng thì sẽ không có chuyện bé này không vui bạn này buồn. Tôi chỉ mong mọi người ai cũng hài lòng và vui vẻ thôi. Reinyan tuy không hào hứng lắm nhưng cũng tiến lại chỗ tôi đứng và nhìn xuống.

“Đúng là đẹp thật”
“Đã nói em rồi mà. À em có muốn tắm trước không?”
“Dạ”

*Cốc cốc*

Nghe tiếng gõ cửa, tôi vội rời cửa sổ để chạy ra mở cửa.

“Takamina, halo”
“Acchan, cậu tìm tớ hả, có gì không?”
“Không, không tìm cậu. Tớ tìm Reinyan. Reinyan ơi.”
“Dạ”
“Em có muốn đổi chỗ với chị và lên phòng 1514 với Akicha không?”
“Sao ạ?”
“À tại manager của chị bảo có chuyện cần bàn gì đó về mấy dự án của chị tại New York. Mà chị ở xa quá cứ phải xách 1 số trang phục và đạo cụ lên xuống rồi chờ thang máy hoài thì hơi phiền, ở gần chút cho tiện. Chị nói với Akicha rồi, vali cũng mang xuống rồi, còn đây là chìa khóa. Em cũng chưa dọn đồ ra mà, chuyển nhanh thôi. Đi đi mà”
“Dạ, nếu Acchan nói thế thì em chuyển lên với Akicha vậy. Em đi nha Takamina-san.” Chẳng đợi tôi trả lời, cầm chìa khóa Acchan đưa ra vừa kéo vali vừa cười rạng rỡ với tôi, Reinyan nhanh chóng ra khỏi phòng 806 để lại tôi và Acchan. Đúng là trẻ con mà. Nhìn em ấy vui vẻ xách vali đi tôi cũng thấy vui theo.




“Tớ đi tắm đây, cậu tắm luôn không Takamina?”


“Có thật là manager nói cậu xuống đây không Acchan?”
“Dĩ nhiên, chứ không cậu nghĩ sao mà tớ không ở tầng 15 mà chuyển xuống tầng 8 gần staff làm gì?”

Đúng vậy thật, nhưng tôi vẫn thấy kỳ lạ, đáng lẽ ngay từ đầu manager của Acchan phải nói trước với tôi là để Acchan ở tầng 8, như vậy sẽ nhanh và đơn giản cho cậu ấy hơn, không cần phải bốc thăm chọn phòng chi cho phiền phức rồi lại đổi tới đổi lui.


“Cậu có muốn tắm với tớ không?” Vừa chuẩn bị đồ, Acchan quay sang hỏi tôi một lần nữa.
“Thôi, cậu tắm trước đi, tớ phải viết nhật ký”
“Vậy thôi”

Tôi ngồi vào bàn, bật đèn và viết lại những chuyện hôm nay. Đây là 1 ngày đáng ghi nhớ. Tôi viết mãi cho đến khi … Acchan tắm xong. Tôi có thể cảm nhận được mùi hương rất thơm khi cậu ấy ra khỏi phòng tắm lan đến chỗ tôi ngồi.

“Takamina, chụp cho tớ tấm ảnh đi”
“Hả??? Ảnh gì giờ nãy nữa Acchan?”
“Thì ảnh tớ nằm trên giường và chuẩn bị ngủ”
“Hả!!! Để làm gì, mà … với bộ đồ này hả?!? Cậu chẳng phải đi gặp manager để bàn việc sao?” Acchan hiện đang mặc một áo thun 2 dây màu trắng với quần sọt siêu ngắn, khoe ra đôi chân tuyệt đẹp của cậu ấy. À phải nói là chân Acchan đẹp thật … ủa tôi đang nhìn và nghĩ đi đâu thế này.
“Dĩ nhiên là không. Cậu nghĩ sao chứ, tớ sẽ chui vào chăn. Như vậy nè” Vừa nói vừa thực hiện cho tôi thấy và chìa điện thoại ra cho tôi. “Đó, xong rồi, chụp dùm tớ đi. Còn công việc thì để chụp xong rồi tính.”
“Nhưng để làm gì?”
“Blog chứ chi, phải cập nhật thường xuyên tình hình chúng ta tại New York cho fan biết chứ”
“Hả?”
“Cậu hả nãy giờ nhiều lắm rồi đó, chụp đi, còn trả điện thoại lại cho tớ blog nữa chứ.”

*Tách*

“Rồi đấy, hài lòng chưa Acchan. Mà cậu đi xuống tầng 7 thì mặc thêm áo vào nhé, chứ phong phanh thế này thì không ổn đâu”.
Sao cậu ấy không chọn bộ đồ khác đi nhỉ, để vậy mà đi tới đi lui trong khách sạn thì không hay chút nào. Tôi muốn cậu ấy thay đồ khác đi cho rồi nhưng nói ra thì cũng kỳ đành trả cậu ấy cái điện thoại, và về ngồi viết tiếp nhật ký.


*Tách*


“Gì nữa vậy Acchan”
“Chụp cậu đang viết nhật ký, post blog luôn, phải cho mọi người biết bạn cùng phòng với tớ là ai và đang làm gì nữa chứ”

Blog à, nhiều khi tôi rất khâm phục Acchan khi có thể nghĩ ra nhiều chuyện để post blog đến vậy. Chứ còn tôi thì chỉ viết nhật ký được thôi chứ bảo post lên cho mọi ngừơi thì tôi không làm được. Thành ra event nào tôi cũng gặp vài fan hỏi sao Takamina không chịu post blog gì hết vậy? Tôi cứ tự nhắc là học hỏi Acchan mà mãi vẫn chưa học được.

-*-

“Acchan, dậy đi Acchan.”
“Chút nữa đi …”
“Dậy đi, cậu chút nữa ba lần rồi đó. Coi chừng chuẩn bị và ăn sáng không kịp đó.”
Không phản ứng.
Không thể để cậu ấy cứ nằm vậy mãi, tôi đành phải cầm lấy hai tay cậu ấy và kéo mạnh lên phía trước. Và quả thật chiêu này hiệu quả.
“Ối”
“Đi chuẩn bị đi Acchan. Tớ chờ cậu 10 phút thôi. Còn phải ăn sáng và thay trang phục nữa.”

“Sao cậu gọi tớ dậy sớm quá vậy Takamina, còn lâu lắm mới đến giờ tập trung và chuẩn bị trang phục mà”. Ngồi vào ghế đối diện tôi Acchan nhăn nhó nói.
“Hôm qua cậu ngủ quên mất khi đang đọc comment trên blog đấy, có đi gặp chị quản lý đâu. Thấy cậu ngủ ngon quá nên tớ cũng không gọi, đành phải gọi cậu dậy sớm một chút để cậu có thời gian đi gặp chị ấy mà bàn công việc. Cậu ăn sáng nhanh đi này.”
“À à, ra là vậy” Tôi cảm thấy trong âm điệu của Acchan có chút gì đó hơi chần chừ.
“Cậu cứ nói với chị ấy là ngủ quên thôi, chắc chị ấy cũng hiểu mà. Tớ không thấy chị ấy đến tìm cậu hay gọi điện gì cả, nên chắc không gấp lắm đâu. Đừng lo.”
“Ừ, biết không Takamina nhiều khi cái tính hay lo nghĩ cho mọi ngừơi của cậu gây cho tớ nhiều phiền phức lắm đấy.”
“Là sao?”
“Không có gì, ăn đi không thôi cậu cũng không kịp đó”

Chắc cậu ấy không vui khi xen vào chuyện này. Tôi cũng biết là không nên tự ý quyết định như vậy, nhưng nếu không làm vậy tôi lại thấy không an tâm. Từ lâu đã vậy rồi mỗi khi nhìn Acchan tôi lại luôn cảm thấy mình phải làm gì đó để giúp đỡ cậu ấy dù cậu ấy có nhờ hay không.

Trong khi Acchan đi gặp manager của mình, tôi xuống sảnh chờ mọi người tập trung. Khi tôi xuống đến nơi đã thấy Hiro-san. Anh lập tức hướng dẫn tôi lên bus đang chờ sẵn và giới thiệu sơ sơ về họat động ngày hôm nay tại New York. Chúng tôi sẽ theo sự hướng dẫn của các staff chương trình Nemousu để quay vài tập sử dụng cho phần II của chương trình. Chi tiết hơn thì anh không nói, chỉ bảo “Cứ đến nơi thì các em sẽ biết, em cũng biết rồi mà cái thú vị của công việc này chính là các em không thể biết chính xác mình phải làm gì cho đến khi lên hình”.



-*-


Mọi người đâu cả rồi?

Mình có nói với ai là chờ mình không nhỉ?

Hàng trăm câu hỏi chạy qua chạy lại trong đầu tôi. Tôi cứ tự hỏi rồi lại tự trả lời. Nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Bình tĩnh xem nào Takahashi, phải bình tĩnh thì mới giải quyết được.

Theo những gì tôi nhớ được và còn nhớ rất rõ ràng là 10 người chúng tôi đến 1 khu nhà được thiết kế sẵn theo ý đồ của đạo diễn và quay 1 số cảnh cho promo video phiên bản US. Chúng tôi quay từ sáng cho đến tận chiều tức là cách đây 15 phút thì được nghỉ. Thành ra chúng tôi thu gom đồ đạt và chuẩn bị ra xe đi về khách sạn. Tôi lên xe và phát hiện ra mình để quên máy chụp ảnh ở trường quay nên quay lại lấy. Tôi bước về phía cửa xe và có dặn lại, dặn lại ai nhỉ. À Paru người đang ngồi hàng đầu gần cửa ra vào với Miichan là nói chờ tôi một chút tôi đi lấy máy chụp ảnh rồi quay lại ngay. Rõ ràng là như vậy. Paru và Miichan. Thế thì tại sao hiện nay mọi người đi mất rồi, để lại tôi thế này. Hiro-san không có điểm danh mọi người như bình thường sao ? Aaaaaaa, tôi điểm danh rồi, trước khi tôi xuống Hiro san đã đỉêm danh tôi rồi. Nhưng có Paru và Miichan, sao hai người họ không nhắn lại nhỉ? Hay hai cậu ấy quên rồi ? Hay là không nghe rõ tôi nói gì?

Thôi, giờ có nghĩ nữa cũng không giúp mình giải quyết được gì.

Tôi đang ở một nơi tôi không biết là gì và ở đâu? Đang ở một nước không nói tiếng Nhật. Trong tay chỉ có 1 cái máy chụp ảnh, tất cả vật dụng cá nhân tôi đều để trong túi xách và túi xách thì trên xe về khách sạn rồi.

Cách tốt nhất trong lúc này là tôi bình tĩnh và ngồi chờ xe quay trở lại đón.


“Hey Takamina xe chưa đến à?”

“Acchan, sao cậu ở đây vậy?” Không thể tin vào mắt mình nữa, tôi đang ngồi chờ và cậu ấy, Maeda Atsuko, đi từ trong phim trường ra và tiến đến trước mặt tôi và hỏi “Takamina xe chưa đến à?” Xe gì nữa hả Acchan, mọi người đi hết cả rồi.

“Xe đã đi rồi Acchan, cậu… cậu nãy giờ cậu ở đâu vậy?”
“Cái gì? Xe đi rồi, tớ chỉ đi WC thôi, mà lần này các staff không điểm danh sao?”
“Có, có điểm danh chứ” Mọi chuyện càng trở nên quái lạ hơn, quên tôi thì còn có thể chứ tại sao lại có thể quên Acchan được nhỉ. Khoan đã, ngay chính tôi cũng không nhớ được là Acchan có trên xe không nữa. À đúng rồi, tôi để đồ trên xe và chừa 1 chỗ cho Acchan ngay bên cạnh. Vậy là cậu ấy đúng là vẫn chưa lên xe. Mà điểm danh thì làm sao mà đủ được nhỉ ? Hiro san làm sao thế này ? Anh ấy có thể quên đi Maeda Atsuko sao?
“Có vẻ như là 2 đứa mình bị bỏ lại đây rồi” Tôi nói và cố kiềm chế sao cho giọng nói của mình không đượm vẻ cay đắng lắm. tôi không muốn làm Acchan lo.

“Thế giờ tính sao hả Takamina ?”
“Thì chờ thôi. Ban đầu chỉ có 1 mình thì tớ cũng đã quyết định chờ rồi.” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, dù sao chúng tôi cũng đã làm công việc này cũng khá lâu rồi.
“Acchan, có khi nào đây là phần quay còn lại của Nemousu ngày hôm nay không? Đại loại như nhiệm vụ của chúng ta là tìm đường về hay là tạo ra hòan cảnh bị bỏ rơi?”
“Cũng có thể. Nhưng mà, nếu vậy quanh chúng ta phải có camera chứ Takamina, cậu nhìn xung quanh đây xem có không nào?”

Acchan nói đúng, phim trường này quá trống trải để các cameraman có thể ẩn trốn, và với loại nhiệm vụ này thì họ cần gì phải trốn chứ, thông thường họ sẽ theo sát chúng tôi mà. Hiện tại thì xung quanh lại rất vắng lặng. Chỉ có tôi, Acchan, cái máy chụp ảnh của tôi cùng với … cái túi của Acchan.

“Acchan cậu có di động mà, gọi cho Hiro san đi báo là chúng ta bị bỏ lại rồi quay lại đón chúng ta thôi.”
“Takamina, tớ chỉ được giữ di động khi về khách sạn thôi, còn lại thì di động chúng ta bị tịch thu mà cậu không nhớ à ?”
“Ai da đúng rồi, tớ quên mất. Vậy trong túi của cậu có gì để chúng ta có thể liên lạc được không?”
“Để xem” Acchan mở túi và chúng tôi cùng nhìn vào vả cả 2 cùng thở dài 1 cách thất vọng. Không có gì có thể giúp chúng tôi liên lạc với đội ngũ staff của AKB48. Acchan chỉ có 1 cái bóp, 1 ít dụng cụ trang điểm, ipod touch và một vài dụng cụ cá nhân của con gái khác.

“Acchan cậu có bao nhiêu tiền trong người thế?”
“Chỉ có yen nhật thôi và tớ không có mang theo, vì tớ chưa nhờ manager đổi giúp.”
“Nhưng cậu có mang thẻ theo đúng không?”
“À cái đó thì có”
« Vậy được rồi, chúng ta xài thẻ đi. Thay vì chờ ở đây và không biết khi nào mọi ng quay lại chúng ta bắt taxi về khách sạn thôi, trả bằng thẻ của cậu trước đi rồi về chúng ta tính lại với mọi người sau. Thấy thế nào ? »
« Thế cũng được »

Trời đã bắt đầu tối và xung quanh phim trường càng ngày càng trở nên vắng lặng và tối tăm hơn. Ý định đứng chờ của tôi chợt bay biến đi mất. Nếu chỉ có một mình tôi thì sẽ khác, tôi có thể tiếp tục chờ nhưng hiện tại lại có thêm Acchan. Nếu có việc gì xảy ra thật sự tôi không biết phải bảo vệ Acchan và bản thân thế nào. Về được khách sạn càng sớm sẽ càng tốt.

Chúng tôi nhanh chóng đi dọc theo con đừơng xe đã chở chúng tôi đến ban sáng. Cả tôi và Acchan đều không nói gì chỉ yên lặng bước đi, chúng tôi cố gắng đi càng nhanh càng tốt. Acchan chắc cũng nghỉ như tôi là nếu trời càng tối thì sẽ càng không an toàn. Nhưng dù 2 chúng tôi có ráng thế nào đi nữa thì cũng thể đuổi kịp thời gian. Nắng và ánh sáng chỉ còn sót lại những tia cuối cùng, bóng tối đang dần nuốt chửng con đường chúng tôi đi. Xung quanh chúng tôi hiện tại là những kho hàng đóng cửa lặng im không sức sống. Tại sao lại không có đèn đường nhỉ ? Đây chẳng phải là nước Mỹ, là New York hay sao ?
Và thay vì điện truyền đến để đèn đường hiện lên và trả lời câu hỏi của tôi thì tôi lại nhận được một luồng điện khác khi đột nhiên Acchan nắm lấy tay tôi. Tay cậu ấy không ấm mà lại hơi lạnh. Hơi lạnh từ tay cậu ấy cho tôi biết cậu ấy đang lo lắng. Bóp nhẹ tay Acchan và quay sang nhìn cậu ấy

« Đừng lo Acchan, tụi mình đi hết đoạn đường này là ra đến đường lớn rồi sẽ có taxi và mọi chuyện sẽ ổn thôi »

Acchan không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

« Cậu biết không Acchan có chuyện này vui lắm để tớ kể cho cậu nghe. Số là trong đợt handshake event trước của chúng ta đó, khi mà tớ đứng kế Yukirin thì … » Chưa để tôi kịp kể vào chuyện thì Acchan đã cắt lời tôi,
« Ừ hử, Takamina cậu không nhớ mỗi khi cậu nói là chuyện này nó vui lắm thì sẽ không ai hiểu à, tớ nghĩ tớ không cần nghe phần sau nữa đâu. »
« Này tớ đang tìm cách làm cho không khí sinh động lên mà, sao cậu nỡ .. »
« Takamina, cậu biết là tớ sẽ không hiểu mà, thành ra cậu không cần phải cố gắng làm gì. Thay vì vậy cậu có thể nghĩ coi mua quà gì bù lại cho tớ như cậu đã hứa trên máy bay còn hơn »
« Tớ tưởng cậu quên chuyện đó rồi chứ, đã hơn một ngày rồi, mà tối qua cậu cũng không nói gì »
« Tớ không nói gì không có nghĩa là tớ quên, chỉ là chưa thích hợp nên tớ không nhắc cậu thôi. Giờ thì để ngăn ngừa chuyện cậu sẽ tuôn ra 1 tràn những câu chuyện trời ơi đất hỡi thì tớ nghĩ đây là thời điểm tốt nhất.»
« Acchan »
« Gì nào, thế cậu tính mua cho tớ cái gì để bù lại đây ? »
« Cái đó thì… cậu thích gì ? »
« Thế đại gia Takamina có thể chi được bao nhiêu đây ? »
« Đại gia này chi có 1 cái máy chụp ảnh và sắp phải trả tiền taxi bằng thẻ của người đẹp đi cùng thì người đẹp nghĩ đại gia có thể chi được bao nhiêu? »
« Bây giờ thì không thể rồi nhưng khi về khách sạn thì khác khi đó đại gia có thể mua được mà, bây giờ chỉ cần quyết định đó là gì thôi »
« Rồi, gì cũng được, chỉ cần không quá 3000 yen »
« 3000 yen thôi hả ? »
« Chứ cậu muốn sao nữa, tớ ra đường chỉ mang có nhiêu đó tiền thôi »
« Thôi được, với sự hào phóng đó cậu có thể mua cho tớ … » Acchan ngừng lại, không nói tiếp có vẻ như cậu ấy phải suy nghĩ. Không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu ấy do trời tối nhưng điều làm tôi yên tâm nhất chính là tay cậu ấy hiện nay đã ấm trở lại, không còn lạnh nữa.

« À đi thôi Acchan, cậu có thể vừa đi vừa suy nghĩ, tớ nghĩ tụi mình sắp ra đến đường lớn rồi »

Vừa nói tôi vừa kéo Acchan đi, chúng tôi cần phải nhanh lên.