maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Chương 2 Bữa tối

Yuko, người đã cố gắng nhịn cười từ nãy đến giờ, ôm lấy bụng đi đến chỗ ngồi của mình, Yuki đi theo sau gật đầu chào với nụ cười nhẹ trên môi.
“Cậu muốn cười thì cười đi, nhịn lâu ko tốt cho sức khỏe đâu!”
Yuko biết ý ngậm miệng lại. Ko như những người khác, trước mặt 3 người bọn họ là một cốc thủy tinh, bên trong có chứa một thứ chất lỏng màu đỏ, trông giống như rượu nho.Ba người bọn họ đưa ly lên nhấp môi, đây chẳng qua cũng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại mang khí chất quý phái khác người, làm cho những người còn lại nhìn ngây người ra.

“Thật là thất lễ, đến giờ tôi vẫn chưa tự giới thiệu! Chào các bạn, tôi là Maeda Atsuko, có thể gọi tôi là Acchan.”
“Tôi là Oshima Yuko., bạn của Acchan, có thể gọi tôi là Yuko.”
“Tôi là Kashiwagi Yuki, cũng là bạn của Acchan, chào các bạn.”
Những vị khách đều gật đầu đáp lễ một cách lịch sự, sau đó tự giới thiệu:
“Tôi là Takahashi Minami, xin lỗi vì hôm nay đã tự ý xông vào đây.”
“Tôi là Watanabe Mayu, thành thật xin lỗi, chúng tôi ko biết nơi đây có người ở…..”
“Tôi là Kasai Tomomi, chúng tôi ko cố ý, xin các bạn đừng giận….”
Bọn họ luân phiên xin lỗi làm cho Acchan ko nhịn được cười, mấy tên ngốc này thật thú vị.
Yuko ở bên cạnh ra sức lấy tay bịt miệng lại, cô thật sự rất muốn cười to. Đành vậy thôi, ai bảo cái lũ ngốc này rõ ràng rất sợ mà vẫn bắt chước người khác đi thám hiểm, hơn nữa ngồi xem Acchan bắt nạt bọn họ cũng là niềm vui hiếm khi có được! Nhưng nếu đối tượng bắt nạt của Acchan mà là mình thì ko được rồi, dù sao thì………… Acchan thật sự rất đáng sợ!!!

“À….đến tôi rồi sao? Tôi là Kojima Haruna.”
Phụt….hahaha……….ko được rồi, phải cười thôi, đột nhiên xuất hiện một tên ngố ngây thơ ngốc nghếc thế này, Yuko đã ko còn chịu đựng được nữa.
“Yuko……….cậu bị sao vậy? Có cần mình gọi quản gia lấy thuốc cho cậu uống ko?”
“Hahaha…..ko cần…ko cần…mình ko sao.” Yuko vừa nói vừa ôm bụng cười.
“Ikeda Sato”, “Hasegawa Ryoji”, “Ito Souka”.
Đợi khi mọi người giới thiệu xong, Acchan tay chống cằm, nhìn Minami một cách trìu mến. Yuko chắp 2 tay lại nghĩ thầm “Acchan bắt đầu rồi, cầu nguyện cho tên này ko bị chơi quá thê thảm.”

“Sato là bạn trai của cô à?” Acchan hỏi.
“ko, ko, ko…chúng tôi chỉ là bạn thôi.”
Mình bị sao vậy? Cô ấy chỉ nhìn mình thôi mà tim mình đã đập dữ dội, mặc dù mình với Sato chỉ là bạn bình thường, nhưng trực giác mách bảo, nếu lúc nãy mình trả lời có, mình sẽ ko thể ra khỏi đây một cách an toàn.

“Vậy sao….?”
Acchan từ từ đứng dậy đi đến gần Minami, sau đó cúi đầu xuống, thổi nhẹ vào tai cô gái:
“Vậy có nghĩa là bất cứ ai cũng có quyền theo đuổi cô?”
“A…haha… bây giờ tôi vẫn chưa có ý định hẹn hò….”
“Vậy thì bắt đầu nghĩ từ bây giờ đi !”

Xuất hiện rồi, tuyệt chiêu áp sát người 0,1cm của Acchan, bất kể là nam hay nữ gặp tình huống này cũng đều bủn rủn tay chân, mặc cho Acchan muốn làm gì thì làm! Yuko trong lòng hưng phấn. Trong khi Yuki chỉ biết lắc đầu dữ dội, cô chẳng hiểu được tại sao Yuko xem Acchan bắt nạt người khác lại tỏ ra vẻ mặt hạnh phúc như thế? Hơn nữa, những người này thật sự rất giống “họ”.

Nhìn thấy người con gái mình thích ngang nhiên bị một người con gái khác hiếp đáp, mặt mũi mình để đâu? Sato vừa nghĩ vừa tức giận. Hơn nữa điều đáng nói ở đây là tại sao Minami hoàn toàn ko phản ứng gì, lại còn đỏ mặt tỏ thái độ xấu hổ nữa chứ.

“A….. tôi biết tại sao mà người khác lại nói nơi này có ma cà rồng rồi.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, hoàn toàn ko phù hợp với tình huống hiên tại, nhưng mọi người ko ai tỏ ra tức giận.
Yuko còn thấy đây là một cô gái khá thú vị, khi vừa nghe cái tên Kojima Haruna, cô đã muốn làm quen với cô gái này.

“Đó là do ở đây có nuôi một đàn mèo……” Haruna tiếp tục
“Mèo?”
Mọi người hoàn toàn ko hiểu. Việc nuôi mèo thì có liên quan gì đến ma cà rồng? Bọn họ đều nhìn về phía Acchan. Acchan mỉm cười ko giải thích gì. Lúc này có một con vật to lớn màu đen từ đâu chạy ra, nhảy qua người Minami, làm cô sợ sắp ngất đi, chưa kịp nhìn thấy đó là con gì, Minami đã chạy ngay đến bên cạnh Mayu và Tomomi ôm chặt lấy họ, cả ba hét toáng lên.

“Nana, đừng làm khách sợ.”
Con vật dường như hiểu được tiếng của Acchan, lập tức cúi người xuống, sau đó đưa 2 chân trước lên, ánh mắt long lanh tỏ ra hối lỗi như muốn nói “tôi sai rồi, đừng đánh tôi”

“A… dễ thương quá.” Lúc này chỉ có Haruna phản ứng một cách khác thường, sau đó cô chạy đến bên cạnh Nana cùng chơi với nó, ôm chặt lấy nó ko chịu buông ra.

“Hahaha….hay thật! Cô là người thứ 2 trên thế giới này nói con Nana nó dễ thương đó…hahaha…”
Yuko ôm bụng cười một cách nghiêng ngả hoàn toàn ko quan tâm đến hình tượng của mình.
Cảnh tượng trong phòng khách lúc này thật kỳ lạ, một người cười nghiêng cười ngả, một người ko quan tâm đến xung quanh mải mê chơi với con vật ko một chút sợ sệt, 3 người kia sợ đến phát khóc, những người còn lại ngây người ra nhìn.

“Nó…nó là con báo đen à?”

“Ừh, bên ngoài còn có cả một đàn cọp nữa. Nói thật những con vật này đôi khi tôi còn ko khống chế được chúng, vậy mà các bạn có thể đột nhập vào đây mà ko bị thương tích gì. Hôm nay nếu đi mua vé số ko chừng các bạn có thể trúng lớn đấy.”
Acchan nói một cách nhẹ nhàng, cứ như đang miêu tả một con chó hay con mèo con, nhưng lại làm cho những vị khách của chúng ta lạnh toát mồ hôi.

“Tôi rất hoan nghênh những người biết lễ phép. Cửa ra vào ở đây có gắn chuông, ko cần thiết phải trèo tường vào đây làm gì, cho nên lần sau các bạn muốn đến đây chơi, xin hãy đường đường chính chính đi từ cửa vào.”

“Xin…xin lỗi, chúng tôi đã tin vào những truyền thuyết vô căn cứ, làm ra những việc xấu hổ thế này, xin hãy tha lỗi cho chúng tôi.”
Thân hình nhỏ bé lại cúi thấp người xuống, Acchan nhẹ nhàng đưa tay đỡ cô dậy
“Ko sao, lần sau cô cứ đường hoàng đi từ cửa chính mà vào.”

“Các vị cứ tiếp tục ăn, tôi phải đi ra đây một lát.”
Acchan đứng dậy, Yuko, Yuki liền đi theo sau. Phòng ăn lúc này chỉ còn các vị khách, quản gia và người hầu. Chỉ là ko ai chú ý đến ánh mắt của Yuki khi bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô buồn bã như muốn nói lên điều gì?

“Acchan!”

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ trên tường, khi vừa trở về phòng Acchan liền gỡ bỏ nụ cười, tiếp tục hành động khi nãy, chăm chú vuốt ve cái hộp gỗ một cách cẩn thận.
“Cậu còn để bọn họ đến đây nữa sao?”
“Yuki, cậu sợ sao?”
Giọng nói bình thản của Acchan làm cho Yuki sốt ruột, một người vốn dĩ rất bình tĩnh như cô lại tỏ ra thái độ lo lắng, bất an, ánh mắt của cô toát lên một vẻ sợ hãi. Nhưng cô đang sợ điều gì?
“Đúng vậy! Mình rất sợ, cậu có thể đừng tiếp xúc với bọn họ nữa được ko?”
“Yuko, cậu nghĩ sao?”
Đột nhiên được hỏi đến, Yuko bình tĩnh trả lời “Mình ko có ý kiến, cậu quyết định đi.”

“Nếu vậy…. sau này cứ để bọn họ đến đây chơi.”
“Hai cậu……hai cậu có biết mình đang đùa với lửa ko? Một trăm năm rồi……cuộc sống an phận một trăm năm nay các cậu xem nó quá dài sao? Mình lại chê nó quá ngắn!” Yuki vừa nói vừa run rẩy.
Nhưng sự kích động của Yuki hoàn toàn ko lay chuyển được Acchan, cô lại tiếp tục vuốt ve cái hộp gỗ của mình.

“Phù! Lâu lâu trở về đây lại thấy được cảnh tượng la hét kích động bất thường của Yuki, mình bỏ lỡ điều gì sao?”
Giọng nói của một cô gái truyền từ bên ngoài cửa sổ vào, một cô gái tóc vàng xinh đẹp ko biết từ khi nào đã ngồi bên cửa sổ, trên người của cô mặc một cái áo màu đen đơn giản và cái quần jean ngắn.

“Tụi mình ra trước đây!”
Cô gái vừa đến, Yuko và Yuki lập tức đi ra khỏi phòng mà ko nói thêm một lời nào. Acchan đứng dậy vắt chéo tay trước ngực nhìn cô gái đang ngồi trên bàn của mình.

“Về rồi sao? Đi chơi vui ko?”
“Nếu vui thì mình đã ko về đây rồi…”
Cô gái đó đưa ngón tay lên mặt và miệng Acchan vẽ những vòng tròn nhỏ, tỏ ra thái độ thách thức. Acchan ko phản ứng gì chỉ cười nhẹ.
“Những người bên ngoài thế nào?” Acchan hỏi
“Cậu nghĩ sao?”
“Bọn họ có thể giết cậu đó.”
“Bọn mình làm sao có thể chết được…”
"...................."
Ko có thêm một tiếng nói nào được phát ra, ko khí trở nên nặng nề, khó thở, ánh mắt của họ xa xăm, mơ hồ như trở thành một người khác, đột nhiên cả hai người cùng nhau phát ra tiếng nói
“Minami………………..”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét