ngồi đó…gục đầu….bình tâm lại tôi thấy mình cũng hơi quá lời với cậu….tôi nên nói gì đó
phá tan không gian im lặng này…mỗi người đều có lỗi…nên hòa
_Ùm…không sao…Sau này trước khi làm gì nghĩ cho tớ là tớ mừng rồi…
_Hmm..…….tớ… sẽ… không phiền cậu nữa….-cậu nói giọng buồn bã
_Thôi tớ về phòng đây…gặp cậu sau..bai..- tôi vẫy tay rồi đi ra cửa…
Tôi nghĩ mình nên đi….càng nhìn cậu sao tôi cảm thấy mình có tội nặng lắm!!! …
Cánh cửa khép lại …nhưng sao chân tôi không thể bước tiếp được….Tôi có cảm giác đây
là lần cuối cậu làm phiền tôi…..sẽ không còn ám ảnh….hay đeo bám….Mọi chuyện kết
thúc đơn giản như vậy sao??? sao tôi không áp dụng nó sớm hơn chẳng phải như vậy
rất khỏe ….Như vậy thì mổi ngày của mình thật yên ổn……đáng lẽ tôi phải vui mừng hớn
hở chứ…đằng này…sao tôi cảm thấy trống trải thế ….trái tim như ai đó bóp chặt khó
thở…đây là cảm giác gì thế ??? Sao tôi chưa bao giờ lại có tâm trạng này???? Mặc kệ
đây là cảm giác gì ……tôi thôi không nghĩ nữa…bước thẳng về phòng của mình và tập
tiếp vũ đạo ..dù không tập trung cho lắm !! cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn và mình cứ là cô
gái thẩn thờ không phải tốt hơn sao….
Và rồi một ngày …………………
……Buổi sáng………….
Cũng như mọi ngày .Tôi mang thức ăn ra bàn …ngồi ăn….được nữa đĩa…tôi ngước nhìn
đồng hồ….bây giờ đã trể hơn so với thường ngày…..đáng ra cậu ấy phải đến bên tôi ôm
chầm lấy không cần biết tôi có đồng ý hay không cậu ấy vẫn cười vui vẻ đòi ăn sáng
cùng tôi….và chưa đầy 5phút thì cậu ấy ngồi ngay ghế đối diện cười toe toét với tôi…
cũng không cần biết tôi có nhìn cậu hay không ???.....Nhưng tất cả những điều
đó….hôm nay đã không xảy ra….và đối diện tôi bây giờ là một cái ghế trống trơn…kì lạ…
chắc hôm nay cô ấy bận lo team K đây mà !!! Không lo…thể nào nghĩ trưa cũng lon ton
qua đây cho xem….làm gì mà cô ấy tha cho tôi….tôi tự tin nghĩ vậy
……..Buổi Trưa………….
_Nyan ~ ~…Nyan….- cô gái kêu tên Nyan đẩy cửa bước vào
Tôi nhoẻn miệng cười đắc ý khi biết chắc …cậu làm sao mà dể dàng buông tha tôi như
vậy….nhưng khi quay lưng lại nhìn thì
…..tôi đã sai….
_Là cậu àh…Sama…- tôi ngạc nhiên hỏi
_Chứ cậu nghĩ ai??? Bộ tớ không phải là người cậu đang chờ àh??…nên nghe có vẻ thất
vọng nhỉ??? – Sama bắt bẻ tôi
_Đâu có…..tớ làm gì chờ ai??? Cậu qua đây làm gì…? – tôi hỏi
_Hi…chụp hình…bên tớ buồn quá àh…cười nào…1,2,3,….- Sama nói xong câu vai tôi sát
vào rồi cười tươi
_Lại chup….- tôi bất giác nói
_Sao??? tớ lâu lâu mới qua tìm cậu chụp à nha!!! Làm quê nha..đi ra chổ khác tìm người
chụp …không thèm chụp với cậu..- Sama quê độ giận dổi bước đi…
Tôi thì thở dài…cũng không thèm giải thích hay níu kéo cậu ấy….tôi lại nhìn đồng hồ…
mắt hướng ra cửa….miệng lầm bầm
‘’Không đến thật sao???...sắp hết giờ nghĩ trưa rồi đó…’’
Thế là hết giờ nghĩ trưa tôi cũng không thấy bóng dáng ai…cánh cửa cũng không hé mở
dù chỉ 1 lần….sao tôi cảm thấy mệt mỏi thế này…đâu có bị đeo bám nữa…tâm trạng kì
cục quá…đây là gì ???
………Buổi Chiều …………..
Tôi đang lẩn thẩn bước đi xuống phòng ăn…thì chợt có người giữ tôi lại rồi dựa vào vai
tôi ,còn tay người đó thì câu vào tay tôi thật chặc…tôi nhoẽn miệng cười nhẹ ….quay
sang nhìn người đó!!!! Một lần nữa mắt tôi mở to rồi xìu xuống …
_Chúng ta cùng ăn nào ~ ~…-Người đó đề nghị
_Là Mii- chan sao??? – tôi nói giọng ĩu xìu
_Cậu sao vậy??? không muốn ăn với tớ hả??? – Mii- chan thẳng thắn hỏi
_Không!!! tại tớ đang nghĩ chuyện khác..- tôi đi lấy khay
_Hey !!! Mii- chan….qua đây ăn với tớ nè…- Sasshi hô to tay vẫy vẫy Mii- chan
_Ờh…xiíi..không thèm ăn với cậu..tớ qua kia ăn với Sasshi ngon hơn..- Mii- chan nói xong
chạy qua đó bỏ tôi lại một mình
Vậy là ăn một mình…tôi luôn muốn ăn một mình không ai phiền mà….sao khó ăn vậy
nè….sao buồn vậy ….rốt cuộc thì Trong con người tôi sao phức tạp vậy….sao lại thấy
thiếu thiếu nhưng không biết là gi???Lại một buổi chiều buồn bã
……..Buổi Tối…………
Tôi tự nói với mình cậu hôm nay bận rất bận nên không thể tìm tôi….chứ tôi có nói gì
hay làm gì sai đâu mà cậu lại không gặp….hay sợ phiền phức…cậu biết nghĩ tôi sợ phiền
phức rồi sao???’’phiền phức’’….có khi nào cậu ấy nghĩ như vậy….Hôm đó….mình đã
nói….cậu ấy xem mình như trò đùa…cậu ấy nói…’’nghiêm túc’’ chẳng lẽ…..OGM….là thật
sao???Nhưng…con gái với nhau……làm sao??? có thể……ây…sao phức tạp vậy nè….
_Kojima??? Cậu không sao chứ??? –Acchan ngồi xuống lo lắng tay sờ đầu tôi
_Không sao…hơi mệt tý – tôi lắc đầu nói
_Ùm…cậu phải lo cho sức khỏe để còn quảng bá bài hát sắp tới nữa chứ .- nói xong cậu
ấy đứng lên đi lại giường của mình
_Acchan này!!! – tôi nhìn xung quanh không thấy ai..tôi đắn đo có nên hỏi không
_Hủh?? có chuyện gì sao??? nếu có gì khó nói thì hãy tìm tớ…chúng ta là bạn bè mà –
Acchan cười ngồi xuống
Tự dưng nghe Acchan nói vậy…tôi có cảm giác người này đáng tin….nên hỏi những gì
mình không hiểu xem có giải quyết được gì không….Tôi xích lại gần Acchan nói nhỏ
_Cậu….nghĩ sao…về chuyện hai….cô gái…
_Hai…cô gái ???...cậu muốn hỏi gì?? nói chung thế ai hiểu gì??? – Acchan không hiểu
_Ý tớ là…..nếu có một người cùng phái thích mình thì sao??? – Tôi nói trong ngại ngùng
lẫn tránh ánh mắt của Acchan
_Hahahaha..thì ra chuyện đó….có gì đâu nào….cậu xem nó bình thường thì là bình
thường còn cậu xem nó không bình thường thì nó sẽ không bình thường …quan trọng là
mình suy nghĩ gì….mình cần gì??? Hãy thả lõng người ra…đừng gò ép bản thân…- Acchan
nhìn tôi cười nói thản nhiên như chuyện nhỏ với cậu ấy vậy
_Vậy cậu nghĩ tớ sao??? – Tôi bất giác hỏi điều ngốc nghếch ..tôi đúng là cô gái thẩn
thờ
_Cậu sao??? ai biết sao trời !!! Khi nào tình yêu đến cậu sẽ biết cậu là ai??? Và cậu là
gì….- Acchan phân tích cho tôi hiểu
_Sao biết ??? – Tôi tò mò
_Thì…..khi người đó xuất hiện….có lẽ cậu thấy bình thường …nhưng khi một ngày hai
ngày cậu không thấy người đó..cậu cảm thấy nhớ…nhớ những giây phút hai người bên
nhau…..rồi cậu cảm thấy trống vắng trong lòng….thiếu thiếu gì đó… cậu khó chịu….cậu
muốn gặp người đó…nhưng vẫn dối lòng là người ta cần mình hơn….Nhưng….- Acchan
dừng lại
_Nhưng sao??? nói thì làm ơn nói cho hết đi….làm người ta khó chịu muốn chết àh..- Tôi
ghét lưng chừng
_Nhưng thật ra trong lòng mình đã ‘’yêu’’ người ta rồi….nên mới cảm thấy thiếu …-
Acchan quay sang nhìn tôi
_Thật sao??? – tôi hỏi lại
_Ùm…chưa đâu…những khi hai người mà cãi nhau….đau lắm kìa….- Acchan nói nhướng
mày như một nhà tâm lý tình yêu
_Vậy rồi hai người làm sao…..- tôi bắt đầu thấy mình ngày càng muốn tìm hiểu chuyện
này
_Chuyện đó cũng còn tùy vào mức độ tình cảm…nếu hai người cãi nhau nên xem xét lại
ai là người gây ra chuyện xung đột..thì nên tìm cách làm hòa…- Acchan suy tư rồi nói
_ỪH…hmm…- tôi gật gù như hiểu ra vấn đề
_Ủa??? mà sao cậu tò mò chuyện này chi….bộ…cậu….- Acchan nhìn tôi với ánh mắt nghi
ngờ
_Tớ….tớ….- thôi thì nhận cho rồi..tôi mệt mỏi khi phải nói dối nên – gật đầu
_Hhahaha….có gì đâu mà ngại….y chang tớ !!! [
ngại muốn chết
_Ặc….cậu…cậu…mới nói gì?? – Tôi giờ mới nhớ chuyện acchan giống mình..vậy là có
đồng minh rồi
_Um….Tớ và Taka…hahahaa…còn cậu??? – Acchan tự khai rồi hỏi tôi
_Tớ…..cũng không chắc lắm!!! Là….Oshima Yuko….- tôi cuối mặt nói khó khăn
_Tớ cũng đoán ra….thấy Yuko cứ ám cậu hoài…giờ hai người tiến triển tới đâu rồi …-
Acchan nháy mắt với tôi
_Tiến triển gì đâu….hôm trước Valentine tớ không tin tình cảm cậu ấy với lại tớ chưa xác
định tình cảm của mình…nên đã xúc phạm đến cậu ấy…chắc cậu ấy sóck lắm !!! nguyên
ngày nay chẳng thấy tăm hơi đâu cả….không còn ám tớ như mọi ngày nữa
_Hêy !! đừng buồn…để tớ ….và Taka sắp xếp cho…- Acchan nói tay vỗ ngực tự tin
_Làm sao??? – Tôi không hiểu
_Sắp tới chương trình DANSO rồi ….cậu biết chứ…tớ và Taka sẽ sắp xếp cho cậu và
Yuko chung một đội….cậu cố gắng nói làm sao để cậu ấy tha thứ và hiểu ý cậu….!!! thôi
trể rồi tớ ngủ đây ..mai gặp ..
Acchan nói xong nằm xuống giường …bỏ lại tôi lại tiếp tục suy nghĩ….còn 3 ngày nữa là
tới chương trình DANSO rồi….làm sao đây…làm sao vừa xin lỗi vừa tỏ tình…tôi quay sang
định hỏi ý kiến Acchan nhưng….cô ấy đã khò khò….cũng dể hiểu thôi…Acchan có biệt
danh là ‘’con sâu ngủ’’ mà….xem ngủ ngon chưa kìa..còn tôi….sắp thành PANDA rồi!!!
Phải chi nhận ra tình cảm sớm hơn thì đâu đến nổi làm khổ nhau thế này….Nyan à…cố
lên!!! Tôi đành tự an ủi mình …
Sáng hôm sau Acchan gù rì với Taka….chắc chuyện của tôi….rồi Taka cho mọi người tập
hợp ….Taka thông báo rằng sắp tới DANSO …nên mọi người cần phải thuộc lời thoại và
tự thiết kế trang phục cho riêng đội mình…còn việc phân chia đội thì do Taka và Acchan
chia ….và như kết quả biết trước tôi thì không ngạc nhiên khi cùng với Yuko một đội…
còn Yuko không nói gì cười vui vẻ với tất cả..có lẽ Yuko cho là ngẫu nhiên …nếu là lúc
trước thì cậu ấy đã nhảy cửng lên sung sướng ….
……3 Ngày sau……
Mọi người tham gia chương trình đang tất bật luyện đi luyện lại phần thi của mình…riêng
tôi ngồi rầu rỉ…..không biết lời thoại như vậy có ổn không !!! Và liệu Yuko sẽ tha thứ và
hợp diển với tôi …Acchan thấy tâm trạng tôi không tốt nên….đến bên tôi
_Sao rồi !!! Để tớ xem …- cậu ấy cầm kịch bản lên xem – cha…phù hợp tâm trạng ta ……
được đấy !!! cố lên nha …tớ vàTaka chỉ có thể giúp như vậy ,còn thành công hay không
tùy vào sự cố gắng của cậu…- Acchan động viên tôi
_Làm sao mà biết thành công hả…- tôi không tự tin lắm
_Nếu Yuko không nói gì??? Và …..chấp nhận….’’…’’ cậu hiểu chứ…- Acchan nháy mắt
cười gian
Tôi thở dài gật đầu…liệu tôi có thể làm được không….và chuyện đó…thật sự hơi khó…với
Yuko thì dễ…vì cậu ấy luôn làm vậy với tôi…còn tôi….Không được…phải gạt qua tất cả
và bước qua nó!!!! Đúng ….mày làm được mà Nyan ..
MC : Và bây giờ đến phần biểu diển của Kojima Haruna thuộc Team A cùng với Oshima
Yuko của Team K….Xin mọi người cho họ một tràng pháo tay thật nồng nhiệt nào !!!
Yuko đang diễn ngoài đó ….….giờ thì đến lượt tôi….tôi lấy hết can đảm hít thật sâu bước
ra…..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét