maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Chương 1 truyền thuyết

Truyền thuyết !
Trên thế gian này có rất nhiều truyền thuyết lớn nhỏ, thực có, giả có. Theo lời kể của người xưa, có một tòa lâu đài cổ kính tráng lệ nằm trên ngọn núi XX, nhưng không biết có phải do rừng rậm heo hút, hay do sự bí ẩn một cách bất thường, mà người ta đồn rằng, tòa lâu này là nơi ở của một con ma cà rồng. Hơn nữa con ma cà rồng này là một thiếu nữ...một thiếu nữ rất xinh đẹp. Vì vậy, những người trong các thị trấn lân cận đã từng lên tiếng cảnh báo đàn ông không được tiếp cận tòa lâu đài này. Nhưng lại có một đám người tò mò đang tìm đường đột nhập vào tòa lâu đài để thám hiểm. Hy vọng đám người ngu xuẩn này không bị sự tò mò làm cho mất mạng…

“A………. chán quá đi! Yuki, Acchan còn ở trong phòng sao?” Yuko thở dài.
“Uh, cậu ấy ở trong phòng.” Yuki không ngẩng mặt lên nhìn Yuko, chỉ trả lời một câu đơn giản rồi lại tiếp tục xem quyển sách trên tay.

“Yuki, chúng ta cùng nhau đánh cược xem lần này bao lâu Acchan mới ra khỏi phòng?”
“Yuko, cậu thật vớ vẩn, việc này mà cũng đem ra đánh cược…”
Mặc kệ vẻ mặt bất mãn của Yuko, Yuki lại tiếp tục đọc quyển sách trên tay.
“Chán thật, chẳng có việc gì làm cả! Yuko thở dài…….. người thì giấu mình trong phòng, người thì ngồi yên lặng đọc sách, tại sao mình lại làm bạn với 2 tên tẻ nhạt này cơ chứ?”

Nằm dài trên bàn như một quả bóng bong xì hơi, cô chỉ có thể bất lực nhìn lên trần nhà, cho đến khi người quản gia mặc áo đuôi tôm, đeo đôi găng tay trắng xuất hiện, Yuko mới ngồi lại lên ghế của mình. Vị quản gia cung kính cúi người bên tai Yuki, thì thầm vài câu, Yuki liền nhíu mày đóng quyển sách đang đọc lại.

“Có chuyện gì sao?” Yuko hỏi.
“Lại có người xông vào đây.” Yuki trả lời.
“À, lại đến nữa à… có nên nói cho Acchan một tiếng ko?”
“Uhm, dù sao thì cậu ấy mới là chủ nhân của tòa lâu đài này.”
Hai người đứng dậy đi về phía cuối hàng lang.

“Cậu đoán xem Acchan sẽ phản ứng như thế nào?”
“Cậu nghĩ sao?”
Yuki không đợi Yuko trả lời, tiếp tục nói “Cậu ấy mà chịu trả lời thì hôm nay chính là ngày tận thế của thế giới.”

Lời tuyên bố phóng đại đó làm cho người nghe không thể không lắc đầu một cách cay đắng. Có thể hôm nay đúng là ngày tận thế thật…. Vừa đến phòng Acchan, họ đã tự ý mở cửa đi vào, bởi vì họ biết, dù có gõ cửa thì con người bên kia cánh cửa cũng sẽ ko trả lời.

“Acchan, lại có người xông vào đây.”
Yuki chỉ giải thích một câu đơn giản nguyên nhân cô đến đây, còn Yuko thì tỏ ra ko hứng thú tựa lưng vào tường ngắm nhìn ngón tay của mình. Chủ nhân của căn phòng vẫn ngồi yên lặng trên bàn, tay liên tục vuốt ve một hộp gỗ tinh tế, hoàn toàn ko có biểu hiện gì, cũng ko lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào cái hộp gỗ, như muốn bảo vệ nó một cách cẩn thận.

“Mình đi gọi Sae và Sayaka đuổi đám người đó đi.” Yuki nói.
“Ko cần, để mình đi tiếp họ. Quản gia đi chuẩn bị một ít đồ ăn để đón khách nào.”
Acchan lên tiếng sắp xếp sự việc, gương mặt vẫn hoàn toàn ko biểu lộ cảm xúc gì. Trong khi con người đang đứng dựa vào tường mắt mở to, ko tin tưởng vào điều mình vừa nghe, chưa kịp phản ứng đã bị Yuki kéo ra khỏi phòng.

“Yuki, cậu…cậu có nghe ko? Mình vừa nghe nhầm sao?”
“Cậu ko nghe nhầm, Acchan muốn tự mình đón tiếp đám người đó.”
“Trời ơi! Hôm nay nhất định là ngày tận thế rồi.” Yuko ôm đầu ra vẻ ngạc nhiên.
Bỏ qua phản ứng phô trương của Yuko, Yuki nói “Ngày tận thế mà cậu sợ sao?”
“Haha, cho dù phải đi chăng nữa cũng ko phải là ngày tận thế của “chúng ta”.”

Câu nói của Yuki làm cho Yuko cười nghiêng ngả, đúng vậy, cho dù có tận thế thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, đối với chúng ta ngày tận thế ko hề tồn tại….
Âm thanh tích...tích của giọt nước rơi xuống, cộng với tiếng bước chân trên sàn gỗ, trong bầu ko khí tối tăm ẩm thấp, đèn pin là vật thể chiếu sáng duy nhất.
Những người nhút nhát sợ đến phát khóc nắm chặt lấy góc áo của người bên cạnh, đương nhiên những lúc thế này chàng trai sẽ đứng ra tuyên bố rằng mình ko sợ bất cứ điều gì, đứng lên bảo vệ cô gái, đây có lẽ là kỹ thuật tốt nhất mà các chàng trai nghĩ ra để dụ dỗ các cô gái nhẹ dạ.

“Huhuhu………. Tomomi muốn đi về nhà…….”
“Ma…….Mayu cũng muốn về nhà……….….”
Giọng nói đứt quãng, run lẩy bẩy vang lên. Tội nghiệp 2 cô gái đã bị ko khí u ám nơi này làm cho hoảng sợ.

“Minami đừng sợ. Mình sẽ bảo vệ cho cậu.” một giọng con trai vang lên.
“Anh Sato thiên vị, tại sao chỉ bảo vệ cho một mình chị Minami thế?”
Tiếng nói làm Sato quay đầu lại, nhìn 2 cô gái một cách bất mãn.

“Mình ko sao đâu. Cậu lo bảo về Mayu và Tomomi đi. 2 đứa nó mà có mệnh hệ gì thì viện trưởng lại mắng người nữa cho mà xem.”
“Hai đứa nó đã có Ryoji và Souka bảo vệ rồi.”

“Haruna cậu đang ở đâu?”
“Minami, mình ở đây này. Ở đây tối quá! Sao lại phải đến đây thám hiểm chứ? Mình muốn về nhà chơi game….”

Căn phòng đột nhiên sáng lên làm cho những vị khách của chúng ta hét lên sợ hãi, 7 người bọn họ vừa run rẩy vừa đứng sát lại với nhau. “lộc cộc…lộc cộc…” tiếng bước chân trên sàn gỗ làm họ sợ đến mức muốn quay đầu bỏ chạy.

“A…… xin lỗi đã làm các vị sợ.”
Một cô gái từ trên lầu đi xuống, ko giống như sự miêu tả trong truyền thuyết, nào là gương mặt quyến rũ, thân hình nóng bỏng, hễ ai nhìn vào mắt thì sẽ bị bắt mất linh hồn. Đây chẳng qua chỉ là một nữ sinh tóc ngắn bình thường khá là dễ thương, làm gì có ma quỷ nào ở đây.

“Thành thật xin lỗi.” một người trong số họ lên tiếng, thân hình nhỏ bé của cô càng trở nên nhỏ hơn khi cô cúi người xuống.
“Chúng tôi nghĩ nơi đây ko có người ở……….nên đã tự tiện xông vào……..”
Thôi! Lần này chết chắc rồi, lát nữa về nhất định sẽ bị viện trưởng mắng cho một trận. Ai lại nói nơi này ko có người ở, đây ko phải là người sao. Nếu đối phương báo cảnh sát nói chúng ta là những tên trộm xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì sự việc sẽ ra nào? Ko được, ko được! Nhất đinh phải giải thích rõ ràng cho người ta nghe mới được. Trẻ em ở cô nhi viện rất dễ làm cho người khác hiểu lầm!

“Cô tên gì?”
Đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô gái kia, cô hơi giật mình, từ lúc nào mà đối phương lại đến gần mình như vậy? Cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đối phương chỉ đến gần đã làm mình ko nói ra lời, chỉ có thể đứng ngây ra nhìn vào ánh mắt của cô ấy.
“Tôi hỏi cô tên gì?”
“Ta..Takahashi Minami…”
“Minami à….”
Khi cô gái vừa nghe tên Minami, ngón tay đã đặt lên trên má của cô, không biết có phải là do động tác của cô gái quá đáng yêu, hay là do tiếng gọi Minami, mà gương mặt Takahashi Minami trở nên ửng đỏ, nếu nhìn kỹ ko chừng sẽ thấy khói bốc lên từ trên đầu của cô.

“Cô thật là bất lịch sự! Có ai lần đầu tiên gặp mặt đã gọi ngay tên của người khác một cánh thân thiết như thế chứ?”
Cảm thấy bất mãn vì cái tên chỉ có mình mới được gọi, nay lại bị một người lạ mặt sử dụng, cộng với việc lúc nãy do sợ hãi đến ngây người ra, Sato kéo Minami về phía mình. Đối diện với tình huống này, chủ nhân của tòa lâu đài hoàn toàn ko có phản ứng gì, cô chỉ bước đi một cách chậm rãi đến chỗ ngồi của mình. Lúc này, những kẻ xâm nhập mới nhận ra mình đang ở một phòng ăn to lớn, với đồ vật trang trí cổ xưa như đèn chùm, đồ gỗ, những bức tranh lạ lùng mà hị xem ko hiểu và một cái bàn ăn dài, lớn ở trước mặt.

“Nói đến lễ phép, những người đột nhập trái phép vào nhà người khác như anh có tư cách nói ko?”
“Thành thật xin lỗi…chúng tôi thật sự ko cố ý, đó là bởi vì…….bởi vì……………” đẩy Sato qua một bên, Minami vội vàng bước lên giải thích, chỉ là khi nhìn vào Acchan cô lại lắp bắp ko nói nên lời.
“Bởi vì cô nghe đồn ở đây có ma cà rồng à?”
Thôi rồi! Thật là bất lịch sự, làm sao lại so sánh người ta như với ma cà rồng chứ! Lần này phải giải thích sao đây….. Minami đau khổ nghĩ thầm.

“Tôi nghĩ các vị đã đói rồi, tôi đã dặn người chuẩn bị đồ ăn, nếu các vị ko chê thì cứ ở lại đây dùng bữa.”
Lúc này ko biết từ đâu xuất hiện rất nhiều người hầu, đẩy những xe thức ăn vào, đặt từng món từng món ngay ngắn chỉnh tề trên chiếc bàn dài.

“Ko cần đâu! Minami, chúng ta về thôi!”
Con người trước mặt làm cho Sato có cảm giác ko thoải mái, mặc dù chỉ là một nữ sinh bình thường, nhưng khi thấy ánh mắt của cô ta nhìn Minami của mình như ánh mắt thợ săn nhìn con mồi… Không được! Mình nhất định phải bảo vệ cho Minami.

“Thế à……..vậy tôi chỉ còn cách gọi cảnh sát đến mời các người đi ra…….”
“Cô………..”
Mắt thấy 2 người trước mặt như sắp đánh nhau, thân hình nhỏ bé lập tức đứng ngay giữa họ, ngăn chặn cuộc chiến xảy ra.
“Chúng tôi sẽ ở lại! Thành thật cám ơn lòng nhiệt tình hiếu khách của cô…” Minami cúi người thấp xuống.
“Vậy sao? Qua đây ngồi nào….”
Acchan tay dựa chống cằm ngồi nhìn thân hình bé nhỏ kia đi vào chỗ ngồi, sự việc lúc nãy đã làm cho Minami toát mồ hôi hột… nay lại ngây người ra trước nụ cười mê hoặc của vị chủ nhân tòa lâu đài.
Thật là một cuộc gặp gỡ thú vị……bữa ăn tối bắt đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét