maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Hoàn toàn ổn nếu tôi tham gia vào 1 nhóm đông thành viên.

§―Maeda-san, bạn có 1 bầu không khí bí ẩn xung quanh mình đó.
Maeda Mọi người cũng hay bảo tôi như thế vì không có ai biết tôi đang nghĩ cái gì hết trơn. Mấy thành viên kia cũng nói vậy nữa. Dù đã ở cùng nhau 4 năm trời nhưng mà họ cũng bó tay, không biết tôi đang nghĩ cái gì trong đầu luôn.

§―Vậy lúc đó bạn đang nghĩ gì?
Maeda Có thể là tôi chả có nghĩ gì hết (cười). Tôi là kiểu người hành động không suy nghĩ mà. Có nhiều thành viên nghĩ ra trước chính xác những điều thú vị gì họ sẽ nói trong MCs talk trên sân khấu giữa các bài hát ở theater, nên cũng có lần tôi có nghĩ đến bao nhiêu là rắc rối mà tôi đã gây ra cho mấy bạn ấy trong những lúc như thế. Tôi nghĩ đó là 1 trong những thói quen xấu của tôi...

§― Bạn có nghĩ là bạn nên sửa đổi không?
Maeda Tôi đã từng cố gắng để giành sự chủ động hơn. Nhưng mà, giờ thì tôi nghĩ đó cũng là 1 quan điểm “Acchan là thế, cứ thế là tốt rồi”. Tất nhiên, hơn thế nữa, cũng phải cảm ơn những thành viên khác. Tôi tự nghĩ, “Ah, vậy là không tốt”, nhưng rồi sau đó, “luôn có mọi người giúp đỡ mình mà". Dù mọi người có thể nói rằng, Maeda Atsuko khác hẳn Maeda Atsuko của AKB48, nhưng mà thật sự không có sự khác biệt gì đâu. Tôi thật sự là như thế. Tôi thật lòng cảm ơn những fans hâm mộ và các thành viên đã chấp nhận điều đó.

§―Maeda-san là 1 học sinh lớp 8 khi lần đầu thi tuyển và đã được nhận ở vị trí 1 thành viên của Team A. Động lực nào đã khiến bạn tham gia thi tuyển vậy?
Maeda Tôi đã thử sau khi nhìn thấy tấm poster nói rằng “Thực hiện bởi Akimoto Yasushi”, nên tôi nghĩ tên của Akimoto-san là lí do chính. Tôi xem TV rất nhiều, nên tôi biết những thứ như Onyanko Club. Xuất hiện rất nhiều trên TV, phải, và họ được mô tả như “những thần tượng bất hủ”. Có lẽ, tôi đã chẳng thi tuyển vào AKB48 nếu không có tên Akimoto-san. Đó không phải cách tốt nhất để phấn đấu, nhưng mà tôi đã không hành động như chính mình từ khi nhìn thấy tấm poster đó (cười).

§―Bạn tìm kiếm điều gì ở sự nghiệp idol?
Maeda Tôi đã chưa bao giờ muốn là idol. Nhưng từ mẫu giáo, tôi đã luôn ghen tỵ với những người được xuất hiện trên TV. Xem những đứa trẻ cùng tuổi được xuất hiện trên những chương trình như “Ponkikki” và “Tensai Terebi-kun”, tôi đã nghĩ là trông nó thật sự thú vị….tại tôi là kẻ dính vô TV mà (cười). Nhưng tôi không phải là đứa trẻ có chất giọng cho những việc như thế, và tôi đã nghĩ rằng đó không phải là thứ mà tôi có thể trở thành, nên tôi đã luôn che giấu cảm xúc của bản thân. Buổi thi tuyển đầu tiên mà tôi muốn thử sức chính là AKB.

§―Hơn nửa số thành viên AKB trong đợt thi tuyển đầu tiên đều có kinh nghiệm trong giới showbiz hoặc thi tuyển, có vẻ, bạn là trường hợp hiếm thấy, đúng không?
Maeda Năm lớp 8, đó là khoảng thời gian mà 1 người có hứng thú ở nhiều thứ khác nhau, nhỉ? Tôi cũng thế, chỉ mới bắt đầu nói với mẹ tôi về những thứ mà tôi muốn làm. Việc tấm poster thử giọng cũng vậy, thật trùng hợp, lúc đó tôi đang đi cùng mẹ. Tôi đã không có đủ can đảm để nói rằng mình muốn tham gia thi tuyển, nhưng mẹ tôi đã nói rằng “Con muốn thi thử không?” Vì thế, tôi đã dễ dàng tham gia. Mẹ và cha tôi là kiểu phụ huynh luôn ủng hộ con cái dù thế nào đi nữa.

§―Có bao giờ bạn nghĩ đến việc tham gia Morning Musume?
Maeda Không, không, không! Morning Musume là 1 đẳng cấp hoàn toàn khác rồi. Và tôi không có can đảm tham gia vào 1 nhóm giữa chừng, sau những năm tháng họ xây dựng nên tên tuổi của mình. AKB là 1 nhóm chỉ mới được bắt đầu, và khi tôi tham gia, vẫn chưa có gì được quyết định cả. Lúc đầu, thậm chí có thể nói chúng tôi được cùng nhau quyết định, và tôi đã nghĩ có thể nếu tôi tham gia, tôi còn có thể trở thành diễn viên.Tôi nghĩ chắc là vẫn ổn nếu tôi tham gia vào 1 nhóm đông người như vậy. Tôi nghĩ đó là những suy nghĩ trong đầu tôi lúc đó.

§― Một người giữa 1 nhóm 48 người (cười)? Buổi thi tuyển đầu tiên có khó khăn lắm không?
Maeda Thật lòng mà nói, tôi đã không thích nó. “Sao mình lại thi tuyển trời?” Tôi đã nghĩ vậy. Có rất nhiều cô gái trong hội trường của buổi thử giọng, và họ tạo thành từng nhóm và thật; ý chí của mấy cô ấy đã áp đảo tinh thần tôi…. “Ah, thiệt là bất khả thi mà!” tôi đã nghĩ vậy.Cũng có nhiều người lớn hơn tôi, và vài người như Kojima Haruna có vẻ ngoài thật là trưởng thành. “Sao có nhiều người trông người lớn như thế ở đây vậy?!”, và tôi đã nghĩ là chắc chắn mình đi lộn chỗ rồi. Và tôi không thể nói chuyện với ai, hay bất cứ chuyện gì khác. Và dưới áp lực như thế, tôi đã không hát được. “Ah, vậy là xong!” tôi nghĩ. Giây phút mà số của tôi được gọi thật không tin nổi. Khi tôi bắt gặp khuôn mặt hạnh phúc của mẹ trong hội trường, tôi đã thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét