maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Sự cô đơn bất tận phần2

Ma cà rồng (phần 2)
Tại sao? Con người này không thể nào còn sống được? Vận mệnh còn phải đùa giỡn với bọn họ trong bao lâu nữa? Số người chết một trăm năm trước vẫn còn chưa đủ sao? Cái gì mà một chính một tà… hy sinh toàn là người vô tội, bọn họ còn phải bị ông trời trêu chọc trong bao lâu nữa?

“Lâu rồi không gặp......các bạn của tôi...!”
“Ta...Takeru...cậu...cậu...!”
Yuko hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, cô buột miệng nói ra cái tên gần như đã bị lãng quên này, hoàn toàn không thể tin được. Con người kia sao lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy cũng đã trở thành người bất tử rồi sao? Thế này...thế này...
“Minami, các cậu có thể đi lên phòng một chút được không? Mình có chuyện muốn nói với người bạn đã lâu không gặp này...”
“À...được thôi, vậy bọn mình đi trước nhé, Acchan.”

Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm cả căn phòng, trên cơ thể của người đàn ông này phát ra đầy tà khí làm cho người ta cảm thấy không thở được.
“Tại sao lại để cho bọn họ đi? Bọn họ cũng có quyền biết được sự việc này mà không phải sao?”
“Cậu đang nói cái gì?”
Yuko đứng chen vào giữa anh ta và bọn Minami. Tên này rốt cuộc muốn cái gì? Tuyệt đối không thể để cho bọn Minami biết được thân phận của chúng ta.
“Hừ...một trăm năm đã trôi qua rồi. Nếu như không phải tôi còn nhớ rõ những gì đã xảy ra, tôi cứ nghĩ hoàn cảnh hiện tại đang ở một trăm năm trước đấy...hahaha...”
“Cậu đang nói những gì vậy? Ở đây không hoan nghênh cậu, Sae tiễn khách!”
“Yuko...dừng tay lại. Các cậu không phải là đối thủ của anh ta đâu...”
“Hahahaha...quả không hổ danh là ma cà rồng đời đầu, Maeda...”
Người đàn ông vừa nói vừa vỗ tay, anh ta từ từ tiếp cận Minami làm cô sợ hãi lùi đi mấy bước. Hơi thở của người này rất kì lạ, hoàn toàn không giống người bình thường. Khi đang bước đi thì một vật thể màu đen bay qua trước mặt anh ta, Takeru biết rõ đó là vật thể mà Acchan vừa ném ra nhằm ngăn chặn anh ta tiến đến gần Minami.
“Bọn họ là khách của tôi...”
“Chỉ có vậy thôi sao Maeda? Minami, lần này mình sẽ không để mất cậu nữa đâu. Lúc trước do mình quá ngu ngốc nên mới trao cậu cho Acchan chăm sóc...còn Haruna, Mayu, Tomomi...thành thật xin lỗi các cậu, do mình đã để các cậu tiếp xúc với đám quái vật này mà các cậu đã chết đi một cách oan uổng.”

Cái gì vậy? Anh ta đang nói về chuyện gì? Bọn mình hoàn toàn không quen biết người đàn ông này, cái gì mà lúc trước? Cái gì mà hại chết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Anh đừng có ở đây mà lớn tiếng. Mayuyu chết như thế nào anh lại không biết sao? Tôi không cho phép anh gọi tên Mayuyu. Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối mà các người lại đang tâm ra tay độc ác như vậy, trả Mayuyu lại cho tôi...”
Yuki đã hoàn toàn mất kiểm soát, mắt cô đã chuyển sang màu đỏ, để lộ đôi răng nanh mà chỉ có ma cà rồng mới có. Cảnh tượng này đã làm cho bọn Minami sợ hãi đứng bất động...bọn họ đang bị ảo giác sao? Mà khoan đã...lúc trước nghe nói về truyền thuyết ma cà rồng nên bọn họ mới đến đây thám hiểm và quen biết bọn Acchan, không lẽ truyền thuyết đó là thật sao? Bọn Acchan là ma cà rồng thật sao?

“Yuki, cậu bình tĩnh lại đi! Cậu đã hiện nguyên hình rồi đó! Yuki...”
Yuko chạy nhanh đến ôm chặt lấy Yuki đang bị kích động, hy vọng cô ấy có thể bình tĩnh lại. Nhưng đến bản thân cô cũng dần dần mất đi sự tỉnh táo, cứ thế này...bọn Minami nhất định sẽ biết được bí mật của bọn cô, thế nào bây giờ? Nên làm thế nào bây giờ? Yuko kéo được người này lại không kéo được người kia, Tomochin im lặng từ nãy giờ, không biết hiện nguyên hình từ lúc nào, mắt cô trở nên đỏ rực hung dữ xông lên phía trước định đánh Takeru nhưng anh ta lại tránh đi một cách nhẹ nhàng còn vung tay đẩy cô văng ra xa. Acchan đã bay đến đỡ lấy Tomochin, nhưng Sae lại lao lên, lần này Sae bị đánh văng mạnh vào tường, cô ói ra một vũng máu...
“Thật không biết tự lượng sức mình...ma cà rồng đời thứ 3 mà cũng đòi đấu với ta...”
Nhìn thấy Sae nằm trước mặt, anh ta lại tiếp tục
“Các người có tin trên đời này có ma cà rồng không? Trong tòa lâu đài này đầy ra đấy. Tất cả mọi người ở đây đều là quỷ hút máu người. Không tin sao? Mặc dù bề ngoài bọn họ trông rất giống con người, nhưng bọn họ đích thực là một lũ quái vật. Đám người vô dụng này chỉ dám uống những túi máu đã quá hạn sử dụng của bệnh viện mà thôi. Minami, hãy trở về bên cạnh mình. Maeda Atsuko không xứng đáng có được cậu, cô ta không hề yêu cậu.”
“Takeru! Anh muốn trách tôi sao cũng được, nhưng tôi không cho phép anh xúc phạm tình yêu của tôi dành cho Minami.”
“Nếu như cô yêu Minami, sao lúc trước cô không cắn cậu ấy? Chỉ cần cô làm vậy là cậu ấy đã có thể sống lại.”
“Tôi không phải là thần thánh. Cắn cô ấy ư? Nếu làm như vậy thì tôi sẽ biến cô ấy trở thành quái vật bất tử giống như chúng tôi. Anh nhìn lại mình xem, anh nhìn chúng tôi xem, anh còn muốn bao nhiêu người phải chịu đựng nỗi đau này nữa.”
“Những việc cô không dám làm, tôi sẽ làm giùm cô. Tôi sẽ biến mọi người trên thế giới này trở thành ma cà rồng, bao gồm cả bọn Minami...”
Vừa nói xong, anh ta liền hiện nguyên hình, để lộ đôi răng nanh nhọn hoắc, chạy đến chỗ Minami định cắn cô ấy.
Bùm... một tiếng nổ phát ra, Acchan xuất hiện trước mặt bảo vệ Minami, người đàn ông kia lập tức lùi lại mấy bước, trên môi anh ta không rõ vì sao đang chảy máu.
“Hừ! Thật không hổ danh là tổ tiên của ma cà rồng, Maeda! Nhưng tôi nhất định sẽ quay lại...tôi nhất định sẽ quay lại đưa bọn họ đi...tôi nhất định sẽ giành lại Minami...cô nhớ lấy...Maeda...”
Nói xong, anh ta biến mất, để lại một đống bừa bãi trước mặt. Sayaka lúc này chạy vào báo cáo với thương tích đầy mình. Cả phòng khách trở nên cực kì lộn xộn, không một âm thanh nào được phát ra. Những người hầu đang dọn dẹp một cách yên lặng. Còn tám người bọn họ đang ngồi trên ghế không nói lời nào, bầu không khí trở nên nặng nề khó thở.

Ma cà rồng có thật sao? Người đàn ông khi nãy tại sao lại nhắc đến bọn mình? Một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Bọn Acchan đã sống lâu đến vậy sao?
“Này, các cậu có thật là ma cà rồng không? Các cậu cũng giống như những nhân vật trong phim ảnh sao?”
Haruna đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cũng chỉ có một mình cô dám lên tiếng trong hoàn cảnh thế này.
“Đúng vậy. Không phải lúc trước các cậu nghe theo lời đồn nên mới đến đây sao? Cậu có sợ không Haruna?”
“Tại sao lại sợ chứ? Mình còn chưa thấy Yuko hiện nguyên hình, hơn nữa răng của các cậu là giả đúng không?”
“Là thật mà Haruna!”
Như để chứng minh, Yuko không chút do dự hiện nguyên hình, để lộ đôi răng nanh và đôi mắt đỏ như máu. Thấy Yuko như vậy, Haruna không những không hề sợ hãi mà còn đưa tay cố kéo cái răng nanh của Yuko ra. Yuko bị đau kêu lên oai oái, sau đó cô bị Haruna rượt đuổi chạy khắp phòng. Chứng kiến cảnh tượng này, những người còn lại vừa giận vừa mắc cười, tại sao bọn họ lại có thể đùa giỡn vào lúc này cơ chứ?

“Minami, xin lỗi đã kéo các cậu vào sự việc này, nhưng mình không thể để các cậu rời khỏi đây được nữa. Đây là quy định của tòa lâu đài, thân phận của bọn mình là bí mật, không thể để cho người ngoài biết được.”
“Nhưng mà Acchan, người vừa nãy vừa nói rằng sẽ biến cả thế giới thành ma cà rồng, hơn nữa một trăm năm trước...”
“Minam, cậu đừng hỏi nữa có được không? Đừng để tâm đến những lời nói đó, bọn mình sẽ không cắn các cậu, cũng không uống máu của các cậu. Ở đây các cậu hoàn toàn tự do, muốn làm gì thì làm, ngoại trừ việc bước ra khỏi lâu đài. Mình thành thật xin lỗi phải nói thẳng rằng cho đến chết, các cậu cũng không được rời khỏi nơi đây...”

Xoay người rời khỏi phòng khách, Acchan trở về phòng mình, tiếp tục nâng niu vuốt ve cái hộp gỗ, nước mắt cô chảy ra, cô vừa khóc vừa ôm lấy cái hộp một cách đau đớn...
Ở một phòng khác, Yuki đưa tay nắm chắc dây chuyền đeo trên cổ:
“Mayuyu...Mayuyu...”
Tomochin thì nhìn chằm chằm lên bầu trời, yên lặng không nói lời nào.
Ngòi nổ của một trăm năm trước lại một lần nữa làm tan vỡ trái tim của những con người bất hạnh ở một trăm năm sau...nhưng chiến tranh...chỉ vừa mới bắt đầu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét