maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Phỏng vấn hai người

Tagline: Bậc thầy vũ đạo gặp gỡ một cô gái rụt rè!?
MA: Trông ngon quá! Chúng ta ăn đi nào!

TM: Giờ này mà ăn bánh là nguy hiểm đấy. Đã 11 giờ rồi còn gì? Đang đêm đấy.

MA: yummy! . Cậu không ăn sao Takamina! Cái bánh này có mùi vị trưởng thành.

TM: Ăn chứ! Ăn chứ!
MA: Nhưng cậu biết đấy, cả hai chúng ta đều thích bánh ngọt nhưng chúng ta lại thích loại thức ăn khác nhau, đúng không nào?

TM: Mấy món mà Atsuko thích thì tớ lại chả ăn được món nào. Như sò và sushi đấy.
MA: Takamina chỉ ăn thịt thôi.

TM: Vậy nên đó, Atsuko, cậu lúc nào cũng chiều theo ý tớ. Cả những lúc mọi người bảo nhau đi ăn đi. Khi tớ cũng đi chung thì cậu lúc nào cũng chiều ý tớ và luôn là người đầu tiên hỏi "Takamina, cậu muốn ăn cái gì?"

MA: Tuy lúc nào câu trả lời cũng là "Tớ muốn ăn thịt".

TM: Cho dù có 1 triệu đô la trong tay và người ta bảo tớ rằng "Bạn muốn ăn gì cũng được" thì có lẽ tớ vẫn sẽ chọn katsudon thôi. Nhưng cậu biết đấy...không phải điều đó hơi lạ sao?

MA: Ý cậu là?

TM: Ý tớ là cá tánh cơ bản của chúng ta, từ đầu tới cuối, đều hoàn toàn khác nhau, đúng không? Cả lúc ban đầu gia nhập AKB, ước mơ tương lai của chúng ta cũng khác nốt. Tớ muốn trở thành ca sĩ, còn Atsuko thì lại muốn trở thành diễn viên phải không nào?
MA: Tớ cảm thấy nếu không vào AKB thì tớ sẽ không ở bên cạnh Takamina.
TM: Tớ hiểu được điều đó mà! Tớ cũng vậy nữa! Nếu chúng ta học cùng trường thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau rồi cứ thế mà tốt nghiệp. Một vài năm sau, có lẽ chúng ta cũng sẽ chỉ nhìn vào lưu bút và nói "Ồ, hồi đó có một con bé như vậy sao?". Đại loại thế.

MA: Và như thế cũng đã 5 năm rồi nhỉ....

TM: Nhìn vào thì ngắn nhưng cùng lúc cũng lại là một khoảng thời gian dài...Tớ đi thẳng vào vấn đề và hỏi ngay đây nhưng, ấn tượng đầu tiên về tớ của cậu là gì?
MA: Tớ nghĩ cậu là một hip hop dancer.
TM: Hyaa!!!!

MA: Ý tớ là, bộ đồ cậu mặc lúc đó rất ấn tượng. Kể từ lúc nhìn thấy cậu tại buổi audition...tóc thì nhuộm, trên người thì đeo mấy món phụ kiện quá cỡ, và kiếng mát nữa. Nên tớ nghĩ chắc cậu phải nhảy pro lắm.

TM: Vậy có đúng thế không?

MA: Rồi tớ xem cậu nhảy trong ngày tập đầu tiên...cậu chả biết nhảy gì cả. Rồi tớ nghĩ là, cái quái gì thế này? Con nhỏ này chỉ biết phô trương thôi.

TM: OH ngượng quá đi mất...Tớ tự hỏi là.. Sao mình lại ăn mặc như thế nhỉ?


MA: Cậu chỉ dựng lên cái vẻ ngoài thôi!

TM: Tớ toàn nghiêng về ngoại hình nhỉ! Ấn tượng đầu tiên của tớ về Atsuko là, một cô gái dáng người mảnh khảnh. Cô ấy lại có vẻ rụt rè nữa, tuy là tớ cũng chả khác gì.
MA: Tớ hay cuối đầu xuống.

TM: Chúng ta không có điểm chung nào cả ngoại trừ việc bằng tuổi. Chúng ta thậm chí còn không nói chuyện với nhau trong một khoảng thời gian mà, đúng không?
MA: Lần đầu tiên chúng ta thật sự nói chuyện với nhau là trong lúc thu âm cho bài "Skirt, Hirari"?

TM: Có lẽ thế. Vậy chắc là khoảng 6 tháng từ lúc rạp hát chúng ta mở màn nhỉ?
MA: Tuy có lúc tất cả chúng ta cùng nói chuyện với nhau.

TM: Nhưng lại rất hiếm khi chỉ có riêng 2 chúng ta. Ngay cả sau lần đó, sự việc vẫn tiếp diễn thế, phải không?
MA: Đúng rồi, đúng là như vậy đấy. Mọi việc thực sự bắt đầu từ 2 năm trước nhỉ? Chúng ta bắt đầu nói nhiều hơn. Chỉ duy nhất vào năm ngoái chúng ta có nói về các việc liên quan đến team nói riêng và AKB nói chung.
TM: Nghĩ lại thì lúc nào tớ cũng bên cạnh Atsuko. Kỳ lạ thật...

MA: Tớ cũng tự hỏi tại sao lúc nào mình cũng ở bên cạnh Takamina hết vậy...

Cả hai cùng đồng thanh: Chúng ta không thấy chán chút nào sao?

TM: Chúng ta là gì nhỉ, the Touch chăng?



Tagline: Buổi encore Senshuuraku(show diễn cuối cùng của A5) đã đem mọi người trở lại bước khởi đầu của họ.

TM: Cậu biết đấy, không phải mỗi lúc phỏng vấn trên tạp chí cậu hay thường xuyên đươc hỏi là "Cảm giác thế nào khi AKB trở nên nổi tiếng?" à?

MA: Ừ, tớ hay bị hỏi vậy.
TM: Nhưng thật ra, cả chúng ta cũng không biết?

MA: Chúng ta thật sự không biết. Giờ phải nên hỏi là "Có thật là việc này đang xảy ra không?" thì đúng hơn. Tất cả những gì chúng ta đang làm đều y như những gì chúng ta đã làm 5 năm qua và các fans cũng ủng hộ chúng ta từ dạo đó.
TM: Tuy chúng ta không có thay đổi, nhưng tớ tự hỏi tại sao xung quanh chúng ta cứ liên tục đổi thay khi mà tớ cảm thấy chúng ta chả thay đổi chút nào cả.

MA: Yeah! Yeah! Nhưng thật ra khi tớ nghe rằng "Oogoe Diamond" lọt vào hạng 3 tại bảng xếp hạng Oricon, tớ cảm thấy AKB vẫn có thể làm tốt hơn và chúng ta vẫn có thể tiếp tục.

TM: Tớ hiểu mà. Đó không phải là cảm giác trở nên nổi tiếng, nhưng tớ cảm thấy như là chúng ta đã lấy lại được một quan điểm mới mẻ. Ngay cả cùng vói cái yếu tố động lực nữa.
MA: Ý tớ là, tớ từng tưởng rằng lọt vào hạng 3 là chuyện bất khả thi, nhất là vào lúc đó nữa.

TM: lúc "Skirt, Hirari" ra mắt, đó là lúc chúng ta được lên các shows truyền hình và tớ nghĩ là từ giờ trở đi không biết có tiếp những cơ hội như thế không. Tuy lúc đó tớ rất phấn khởi một cách lạc quan nhưng vẫn phải mất hơn 2 năm...chúng ta lúc đó vẫn còn xa lạ với số đông khán giả.

MA: (Đoạn này bạn Englist translator dịch không ra là gì nên mình cũng...bó tứ chi)

TM: Hahahah.


MA: Nhưng lúc đó cũng có nhiều chuyện xảy ra ở rạp hát lắm đúng không?
TM: Nghiêm túc mà nói thì rất nhiều việc đã xảy ra trong lúc vui và cả lúc khó khăn nữa. Đối với tớ mà nói thì đó là sự kiện encore. Đó có lẽ là việc khó khăn nhất.

MA: Có sao? Là trong show diễn A2 "Aitakatta Senshuuraku"...mà vậy thì là...

TM: (Phản ứng tức thời) 11 tháng 8 năm 2006


TM: Có khoảng thời gian khi mà các khán giả quen thuộc cứ đến xem mỗi buổi concert. Và cậu biết đấy mấy bài hát cho phần encore đều được sắp xếp sẵn? Rồi từ từ có cái không khí kiểu như cho dù không có ai đòi xem encore thì chúng ta vẫn cứ diễn. Và dù nếu chúng ta không nghe được ai kêu encore thì chúng ta vẫn cứ diễn encore thôi...


MA: Tớ nghĩ chúng ta thành chai lì rồi. Và tớ nghĩ các khán giả cũng nhận ra cái cảm giác đó.

TM: Yeah. Rồi trong ngày "Senshuuraku" trước phần encore, chúng ta nhận được một tấm thẻ chỉ dẫn từ dàn staff. Rồi cậu biết là MC của AKB không hề có sẵn kịch bản, nhưng đột nhiên chúng ta được đưa một tấm thẻ chỉ dẫn nho nhỏ và khi nhìn vào đó thì nó nói là "Nếu không có ai lên tiếng muốn xem encore thì chúng ta sẽ chấm dứt buổi biểu diễn của tối hôm nay." Tớ hoàn toàn tưởng rằng mình sắp té xỉu mất. Vì đó là "Senshuuraku" cơ mà, các thành viên đã bỏ ra rất nhiều cố gắng để suy nghĩ phải phát biểu gì sau phần encore. Nên tớ nghĩ là nếu như không có encore thì cứ để mặc nó chấm dứt tại đó à.

MA: Cũng may là chúng ta vẫn được diễn phần encore.
TM: Thật tình luôn. Chưa có lần nào mà tớ khóc nhiều như thế sau khi nhận được phần encore. Và sau đó, lặp lại cái câu được viết trên tấm thẻ chỉ dẫn, một mặt nào đó, càng khó khăn hơn.
MA: Tớ nghĩ vì chúng ta quá chai lì rồi. Dàn staff có lẽ cũng nghĩ là, phải đánh vài cú vào đầu tụi nó cho khôn ra rồi đem tụi nó trở lại bước khởi đầu mới được.

TM: Thật luôn đấy. Chúng ta chắc chắn đã cảm thấy như được trở lại thời Shoshin.




Tagline: Phương pháp ủng hộ giữa hai người thấu hiểu lẫn nhau.


MA: Nhưng lúc đó không có cảm giác cậu là captain hay gì cả.

TM: Có nhiều lúc tớ cũng nghĩ tới điều đó. Cậu biết đấy, lén nghĩ.


MA: Và lúc cậu đứng phía sau đấy, Takamina nhỏ xíu đến nỗi không ai nhìn thấy được cậu.

TM: Rồi Atsuko sẽ nói với tớ rằng, "Đây là điều mà cậu đang nghĩ đúng không? Vậy cậu cứ nói toạc ra đi. " Đó là lúc tớ nghĩ rằng, có lẽ mình nên nói ra nhỉ, vì Atsuko cũng nghĩ vậy mà.


MA: Cứ lập lại nhiều lần như thế rồi cuối cùng cũng khiến cậu, Takamina mà chúng tớ quen biết bây giờ, trở thành captain.

TM: Không nhận được sự thúc đẩy thì tớ không bao giờ biết được rẳng có ổn không khi nói ra điều gì đó. Vì cậu luôn thẳng thắn với tớ nên tớ nghĩ là, okay thì mình sẽ nói ra vậy.

MA: Tớ nghĩ là, Takamina, sao cậu không sắp xếp họ lại nhỉ? Không phải là chúng ta nhất thiết muốn ai đó chủ động làm leader, nhưng tớ đã nghĩ là Takamina sẽ làm tốt hơn tớ. Rồi tớ quyết định cố hết sức mình ủng hộ Takamina trong vai trò đó.
TM: Cậu không thể là người nói ra câu đó được đâu Atsuko!
MA: Vậy thì sẽ lộn xộn cả lên.
TM: Sẽ không bị lộn xộn đâu, nhưng nếu Atsuko là người nói ra thì có vẻ hơi cứng nhắc.

MA: Tớ cũng nghĩ vậy.

TM: Vì thế cậu nên cứ để tớ tự lo lấy!

MA: Cậu nói thế thôi nhưng thực tế thì cậu lúc nào cũng nổi giận cả.

TM: *đứng hình*


MA: Có một chút, đúng không nè?

TM: Lâu lâu một lần thôi. Nhưng có nhiều lúc Atsuko bắt quả tang tớ. Ừ!

MA: Cậu ngồi trong góc phòng nói rằng "Cái quái gì thế này?" trong lúc lẩm bẩm. Là một kiểu nổi giận bé tí dễ thương.

TM: Tớ bực bội lắm, tự lẩm bẩm một mình trong những tình huống khi mà tớ không laa mắng về hành động của ai được cả. Đây là những lúc mà tớ bị Atsuko bắt gặp...


MA: Nhưng tớ chỉ quan sát thôi. AWW Takamina lại cáu nữa rồi, bé xíu à.
TM: Nhưng cả hai chúng ta đều thuộc loại thà bị để yên một mình còn hơn là được động viên cho vui lên.

MA: Có những lúc không hiểu sao tớ lại cảm thấy bực bội. Nhưng Takamina này, cậu lúc nào cũng lặng lẽ dõi theo tớ. Đúng không?

TM: Ừ. Tớ chỉ nghĩ là, tâm trạng Atsuko đang không vui và rồi chỉ quan sát tiếp thôi.


Cả hai cùng đồng thanh: Chỉ quan sát thôi


Tagline: Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ hưởng thụ mỗi một ngày cùng mọi thứ mà chúng ta có!


TM: Không biết từ giờ trở đi sẽ thế nào nhỉ?


MA: Uuunn.

TM: Thật ra tớ cũng lo cho các em vừa gia nhập AKB sau khi chúng ta đã trở nên nổi tiếng.

MA: Ừ, đồng ý.

TM: Nói ra thì hơi kỳ lạ, nhưng tớ nghĩ dù có gì xảy ra đi nữa thì chúng ta vẫn ổn thôi, nhưng tớ lo về cho các em thực tập sinh. Lỡ như tình cờ bảng xếp hạng CD đột ngột tụt xuống, tớ biết chúng ta có lòng tin coi đó như là một nền tảng để cố gắng nhiều hơn.

MA: Vì để đạt vị trí như ngày hôm nay, chúng ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian, nên tớ muốn giữ lại những cảm giác quý giá đó, một mặt khác, tớ muốn chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái ngày chúng ta bắt đầu tuột dốc.

TM: Tớ lo là khi tình huống đó xảy ra, các em thực tập sinh có thể nghĩ rằng "Tôi không tiếp tục đươc nữa" hoặc "Tôi chỉ đành bỏ cuộc vậy". Nếu vậy thì sẽ không còn là AKB nữa.


MA: Nên chúng ta cũng phải cố gắng hết sức mình.

TM: yeah yeah, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức mình!

MA: Những thật ra thì, mỗi ngày đều đầy những niềm vui.
TM: Yeah yeah, gần đây mỗi ngày đều ngập tràn niềm vui. Team A cũng chung đụng nhau rất tốt nữa.

MA: Tớ có cảm giác chúng ta sẽ còn trở nên thân thiết hơn.
TM: Cảm giác của Atsuko lúc nào cũng chính xác mà. Tớ đang trở nên rất hứng thú đây!



Tagline: Không chỉ thân thiết? Một mối quan hệ thú vị vượt qua cả tình bạn!

TM: Tớ thấy chúng ta nói nhiều quá đi.

MA: Bình thường còn không nói về mấy cái vụ này cơ mà, đúng không?
TM: Tớ không bao giờ nghĩ là chúng ta sẽ nói về mấy cái vụ này cả.

MA: Nhưng tớ hay bất chợt có cái cảm giác như là chúng ta...không biết tại sao...hiểu rõ đối phương ấy.

TM: Tớ cũng vậy! Không biết tại sao lại vậy nữa?

MA: Tớ không nhớ nữa...giống như là thường thì thúng ta có bao giờ nhắn tin hay mail cho nhau đâu.

TM: Không không. Chính vì vậy nên mới bí ẩn đấy. Gần đây tớ cứ hay suy nghĩ. Tớ tự hỏi Atsuko là gì đối với tớ!


MA: Sao cơ? Sao cơ?

TM: Tớ cũng không hiểu nữa, nhưng tớ nghĩ rằng cậu giống như "bản sao" của tớ vậy.


MA: Sâu sắc nhỉ. Kiểu như hình phản chiếu đấy à?

TM: Ừ. Không giải thích được. Như là chúng ta có cách biểu lộ bản thân khác nhau, nhưng tận sâu trong đáy lòng tớ cảm thấy chúng ta đang suy nghĩ giống nhau. Chúng ta luôn biết đối phương đang nghĩ cái gì trong đầu.

MA: Ừ. Yeah, tớ nghĩ là tớ hiểu.

TM: Tuy rằng chúng ta thuộc tuýp người hoàn toàn khác nhau.

MA: Đối với tớ thì, để xem nào. Không phải là có ai đó bảo tớ đi chung với cậu đâu, nhưng đến lúc nhận ra thì, chúng ta luôn luôn ở bên cạnh đối phương...Có thể nói cậu là cộng sự thân thiết nhất của tớ. Dù đến khi chúng ta biến thành hai cụ già đi nữa, tớ nghĩ có lẽ cũng sẽ đi gặp cậu như thường thôi.

TM: Dù có một khoảng thời gian không gặp nhau đi nữa, thì tớ có lẽ cũng hỏi rằng "Atsuko, dạo này cậu thích ăn loại bánh nào?". Khoan đã. Atsuko, cậu ăn xong cái bánh hồi nào vậy?

MA: Tớ ăn nhiều quá!

TM: Để tớ đi lấy cho cậu miếng nước! Đợi đó!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét