maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Sự cô đon bất tận

Người được chọn!
Tôi là một học sinh trung học bình thường, cuộc sống hằng ngày trôi qua một cách bình dị, trong một buổi dạo chơi vào ngày lễ tình nhân, cuộc đời tôi đã rẽ sang một ngả khác. Lúc ấy tôi tưởng mình đang nằm mơ, có lẽ đợi một lúc nữa mẹ đến lắc tôi dậy và mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Nhưng……… đây chỉ là sự hoang tưởng của tôi, sự việc vô lý này thật sự đã xảy ra, tôi không bao giờ quên được ngày lễ tình nhân năm đó……….

“A… đi đâu cũng gặp các cặp đôi tay trong tay thế này, các cậu không thấy mình đã chọn sai thời điểm đi ra ngoài sao?” Nữ sinh A.
“Đúng vây, thật sự không đúng lúc chút nào!” Nữ sinh B.

Tôi hoàn toàn không ngạc nhiên trước phản ứng này của bọn họ, ai bảo cả đám nữ sinh chúng tôi lại chọn ngay dịp này để đi xem pháo hoa. Hôm nay là ngày của các đôi tình nhân, cho dù một lát nữa chúng tôi có ganh tỵ, thèm thuồng hay gì đi nữa cũng là do chúng tôi tự chuốc lấy.

“Thôi được rôi! Chúng ta đến đây xem pháo bông chứ có phải xem tình nhân đâu.” Tôi nói.
“Acchan cậu bình tĩnh thật đấy!” Nữ sinh A.
“Đương nhiên rồi. Acchan là người đẹp băng giá, cậu ấy có bao nhiêu người theo, cần gì phải quan tâm đến những việc nhỏ nhặt thế này này, việc này cậu có muốn ganh tị cũng không được đâu.” Nữ sinh B.
“Cậu đang nói móc mình đấy à.” Nữ sinh A.

Tôi lắc lắc đầu mỉm cười, đâu phải tại tôi không muốn quen! Có nữ sinh nào mà không muốn tìm được người mình yêu, quan tâm chăm sóc mình, chẳng qua là tôi vẫn chưa tìm được người đó mà thôi!

“Các cậu đang nói móc mình thì có! Cái gì mà người đẹp băng giá, bộ mình lạnh lùng lắm sao?”
Bọn họ không đồng ý với những gì tôi nói liền nhăn mặt, lè lưỡi chọc tôi.

“Các cậu giữ chỗ trước đi, mình đi mua nước uống nhé!”
“Uh... cậu quay lại nhanh nhé, Acchan” Nữ sinh A.

Vượt qua dòng người đông đúc, tôi thấy được một cửa hàng tiện lợi ở gần đấy. Tuy nhiên, một góc khuất bên cạnh cửa hàng tiện lợi đã thu hút ánh mắt của tôi, nhìn kỹ tôi thấy có một cụ già lớn tuổi, trên người mặc một cái áo choàng đen lớn, trong một khoảng khắc tôi còn nghĩ mình vừa được gặp mụ phù thủy trong truyện “Bạch Tuyết và 7 chú lùn.”

“Cô gái trẻ…….. có thể cho tôi một ít nước được không?”
“Dạ…dạ… cụ đợi con một tý.”
Giọng nói đột nhiên vang lên làm tôi giật mình, sau đó tôi xoay người đi vào cửa hàng mua nước uống. Trong lòng tôi đầy nghi vấn, tại sao một cụ già lại đi lang thang một mình trong đêm tối? Người nhà của cụ đâu? Không lẽ cụ là người vô gia cư? Có cần gọi cảnh sát nhờ họ giúp đỡ không nhỉ?

“Cụ ơi, nước đây, cụ uống từ từ nhé!”
Có vẻ như đã nhịn khát rất lâu rồi, chỉ một lúc là cụ uống sạch chai nước lớn, làm tôi lo lắng sợ cụ bị nghẹn.

“Cám ơn cô. Cô thật là tốt bụng… tôi tặng cô một món quà nhé!”
“Huh? Cái này không cần đâu…. Cụ mau về nhà đi, bây giờ đã tối lắm rồi.”
“Này cô gái… cô có muốn có một cuộc sống bất tử, trẻ mãi không già không?”
“Hả??? Haha....không… không cần đâu, hơn nữa trên thế giới này làm gì có chuyện vô lý như vậy được.”

Trời ơi! Cái gì mà sống bất tử, trẻ mãi ko già, có phải đang đóng phim đâu, làm gì có chuyện như vậy được! Không phải tôi gặp trúng bệnh nhân tâm thần vừa trốn viện ra đấy chứ???

“Cô không tin sao?”
“À..cái đó… thật sự là không thể nào…”
“Đừng có nghi ngờ nữa. Trên thế giới này việc gì cũng có thể xảy ra, người nắm giữ sự sống và cái chết, người được số phận chọn lựa đã xuất hiện. Xin người hãy ban cho sự bất tử. Vị thần giám hộ của thời gian, xin hãy đóng băng khoảng khắc này, giữ vững khuôn mặt xinh đẹp này…. Bây giờ….cô hãy uống viên thuốc này đi.”

“Hả? Nhất định phải uống sao?”
Từ khi nãy, cụ già liên tục đọc rất nhiều từ ngữ kỳ lạ, bùa chú chẳng giống bùa chú, thơ chẳng giống thơ, bây giờ lại ép tôi nuốt viên thuốc này, tôi đã gặp một người bệnh tâm thần thật rồi, làm sao bây giờ, làm sao thoát thân đây?

“Cô là người được chọn, cô không thoát được đâu.”
“Thôi được…..con uống…..con uống rồi cụ mau về nhà đi nhé.”

Ai lại dám nuốt chứ! Tôi chỉ định giả vờ nuốt vào, dù sao chỉ cần lừa được cụ là được. Tôi nghĩ như vậy, nhưng cụ già có vẻ như biết tôi đang suy tính chuyện gì, nhân lúc tôi vừa bỏ viên thuốc vào miệng đã đụng tôi một cái, thế là tôi đã lỡ nuốt viên thuốc vào bụng.

“Cô nên nhớ, đó là mãi mãi luôn có 2 người bất tử trên thế giới này!”

Lại nói những chuyện kỳ lạ…. Điều quan trọng bây giờ là cái viên thuốc mà tôi vừa nuốt là thuốc gì? Chắc không phải là thuốc chuột chứ? Tôi vẫn con trẻ lắm, tôi chưa muốn chết!

“Hai người này, một chính, một tà đã được số mệnh an bài cùng nhau quyết đấu kiếp này sang kiếp khác, không bao giờ ngừng nghỉ. Còn nữa, cô không được cắn người khác mà để máu của cô dính vào người đó, nếu không người đó cũng sẽ như cô trở thành “kẻ hút máu người”. Nhớ đấy! Hahaha…………hahaha…………….”

Tiếng cười của cụ già kỳ lạ từ từ nhỏ đi, để lại một mình tôi đứng như trời trồng, cho đến khi bạn bè đến tìm tôi, tôi mới bình tĩnh lại.

“Acchan, sao cậu đi mua nước lâu thế?” Nữ sinh A.
“Đúng đấy! Pháo hoa cũng đã bắn xong rồi. Cậu sao vậy? Sao mặt cậu trắng bệch ra thế?” Nữ sinh B.
“Mình mới gặp phải một chuyện rất kỳ lạ….”

Sau khi tường thuật lại sự việc lúc nãy cho bạn bè tôi nghe, bọn họ ngay lập tức quyết định đưa tôi đi bệnh viện, ai biết đấy có phải là thuốc độc hay không? Tốt nhất nên đi rửa ruột cho an toàn. Khi tôi băng qua đường, chỉ nghe thấy tiếng la hét, tiếng còi xe inh ỏi, sau đó tôi ngã xuống…

“Ôi….đau quá….”
“Acchan….. cậu……....cậu…………..” Nữ sinh A.

Toàn thân tôi đau nhói, đến mắt cũng không mở được, tôi lấy tay quét đi vết máu chảy trên mặt, sau đó phủi phủi quần áo đứng dậy. Tôi xoay qua nhìn đám bạn, đứa nào cũng mắt tròn miệng to nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa cứ đi lùi lại, xung quanh cũng bắt đầu có người la hét, có chuyện gì sao? Tôi chỉ bị đụng nhẹ thôi mà, mặc dù trên trán vẫn còn vết máu, nhưng cũng không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?

“Cậu……cậu còn sống sao……Acchan……………” Nữ sinh B.
“Các cậu đang đùa cái gì vậy? Đương nhiên là mình còn sống, chết rồi mà mình còn đứng đây nói chuyện với các cậu được à?”

Tại sao tôi lại quen biết một đám bạn học vô lương tâm như vậy chứ? Tôi bị thương đã không đến đỡ tôi thì thôi, lại còn nhìn chằm chằm vào tôi như nhìn thấy ma vậy. Tôi bắt đầu quan sát mọi người xung quanh, bọn họ cũng đều nhìn tôi với một vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Thậm chí có một số người vừa ói vừa chạy như điên, mọi người làm sao vậy? Tôi nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt của ai cũng giống nhau, thế là tôi đi đến một cửa hàng, xem hình ảnh mình qua tấm gương phản chiếu…

“Đây….đây không phải là tôi! Không phải là tôi! Tôi đang nằm mơ! Tôi nhất định đang nằm mơ!”
Tôi không thể nào tin được! Tôi không thể nào tin được thân hình trong gương này lại là mình!

“Á……á……………”

Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường, hít một hơi dài, vừa nãy nhất định là giấc mơ, xem xét hoàn cảnh xung quanh, tôi thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát, không khí có lẫn mùi thuốc diệt trùng. Đây là bệnh viện sao?

“Cô dậy rồi à. Nằm xuống nghỉ ngơi đi, dù sao cô cũng mới bị tai nạn, thương tích cũng khá nghiêm trọng, cô còn sống được đến giờ là kỳ tích đó.”

Lời nói của cô y tá làm tôi thấy nặng nề, đã kéo tôi từ trên thiên đường xuống địa ngục. Lúc nãy không phải giấc mơ sao?....giọng nói của cụ già vang lên trong đầu, trường sinh bất tử, trẻ mãi không già… Từ hôm đó, tôi đã thử qua rất nhiều cách chứng minh xem liệu tôi có thực sự bất tử hay không? Những vụ tự sát lớn nhỏ đã làm cho gia đình tôi rất đau đớn. Sau cùng họ còn dẫn tôi đi điều trị tâm lý, ko muốn người nhà tôi buồn, tôi đã dừng những việc ngốc nghếch đó lại, trở về cuộc sống thường ngày….

20 năm sau, trong một buổi họp mặt bạn học cũ đã làm tôi nhận ra mình thật sự không phải là con người.

“Chào cậu, Acchan. Lâu rồi không gặp.” Bạn học A.
“Lâu rồi không gặp. Các cậu vẫn khỏe chứ?”
“Ôi…tuổi xuân một đi không bao giờ trở lại.” Bạn học B.
“Ai bảo cậu kén chọn, rảnh thì nên chăm sóc bản thân cho tốt vào. Cậu xem xem Acchan, đã 20 năm trôi qua rồi mà cậu ấy vẫn như hồi cấp 3, nhất định có rất nhiều người theo.” Bạn học A.
“Đâu có, việc này làm mình đau đầu hơn ấy chứ. Cũng đã 30 mấy rồi, mà cứ bị xem như con nít….”
“Mà Acchan này, cậu làm sao mà hay thế? Trông cậu cứ y như hồi cấp 3, hoàn toàn không thay đổi.” Bạn học B.
“Làm sao lại giống được, cậu đùa khéo thật.”
Như để chứng minh, bọn họ đem tấm hình chụp lúc tốt nghiệp ra, nhìn vào tấm ảnh của mình, lại nhìn vào trong gương. Không lẽ… Tất cả đều là sự thật? Mình đúng là trường sinh bất lão sao?

Sau lần đó, Atsuko Maeda mất tích. Không ai biết cô ở đâu, sống chết thế nào. Nhưng trên thực tế cô chẳng đi đâu cả, cô chỉ ở xung quanh họ, yên lặng đứng nhìn gia đình, bạn bè, người thân… ngày một già hơn......... chết đi.......... còn cô thì sao?
Định mệnh đã an bài cho cô một số phận khác, một cuộc sống vĩnh cửu…… sống một mình trong sự cô đơn bất tận……

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét