maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Chương 6

Minami
Sân khấu thì ở nơi nào cũng vậy, chỉ cần có ánh sáng, có âm nhạc, có khán giả thì đó chính là nơi tôi sống cuộc sống mà mình mong muốn. Buổi diễn tại New York lần này là lần trình diễn căng thẳng nhất tôi từng biết đến trong suốt quá trình tham gia AKB48. Trước những khán giả nước ngoài với rào cản ngôn ngữ quá lớn đã làm cho các thành viên ai cũng hồi hộp. Trước buổi diễn tôi còn bắt gặp Sayaka trốn vào một góc tự động viên bản thân. Nhưng rồi chúng tôi đã kết thúc buổi diễn một cách tốt đẹp. Tiếng cổ vũ của các fan nước ngoài làm tôi thật sự rất bất ngờ, các bạn ấy còn biết cả biệt danh của tôi là Takamina trước khi tôi kịp giới thiệu. Chúng tôi đã đạt được hai lần encore như chỉ tiêu đề ra, tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa thể làm đầy khán phòng. Tôi biết AKB48 cần phải cố gắng hơn nữa.

Và giờ đây khi mọi người đã tập trung lại sau buổi diễn, những khuôn mặt vẫn còn dấu mồ hôi, hơi thở vẫn còn đứt quãng nhưng ai nấy đều cười rất tươi. Ai cũng mừng vì buổi diễn đã thành công. Giờ tôi mới thấy các staff tụ lại và các vị đã thể hiện một khuôn mặt nhẹ nhõm hơn khi nãy rất nhiều. Mặc dù có vài trục trặc nhỏ như làm thất lạc mic của Yuko trong khi trình diễn nhưng rồi mọi việc cũng được giải quyết êm thấm. Tôi yêu cảm giác hoàn thành một mục tiêu đã đề ra, nó làm tôi cảm thấy phấn chấn, tự tin và dù có mệt mỏi đến đâu đi nữa tôi vẫn cảm thấy mình tràn trề năng lượng.

Việc chụp ảnh kỷ niệm cũng đã kết thúc, ai cũng tranh thủ đi thay đồ để đến nhà hàng mừng cho chuyến lưu diễn tại New York lần này hòan thành tốt đẹp. Khi vào đến nơi để túi xách chung, bất chợt tôi thấy túi xách của Acchan ngay kế hai cái túi xách của mình.

Đã hai ngày rồi.

Với khối lượng công việc trong hai ngày qua đã giúp tôi không nghĩ về chuyện đã xảy ra trước đó. Tôi đã có thể tập trung làm tốt công việc mà mình cần làm. Tập trung luôn là thứ tôi cần để thực hiện các mục tiêu của mình và của AKB48. Và giờ tôi đã hoàn tất lịch trình tại New York, đã có thể trình diễn như mình mong muốn, rất nhiều thứ tôi đã thực hiện được trong hai ngày qua.

Duy có một việc tôi không làm được. Takahashi chưa bao giờ đặt mục tiêu gì mà không cố hết sức để thực hiện, thế mà giờ đây …
Tôi đã nói với Acchan là hãy coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Nhưng bản thân tôi lại không làm được, tôi không thể nhìn cậu ấy mà không nhớ đến chuyện ngày hôm đó. Tôi cố gắng làm bản thân bình tâm. Nhưng có cố gắng đến mấy tôi vẫn không thể ngăn tim mình đập lỗi nhịp mỗi khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Và tôi sợ. Tôi sợ khi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó. Tôi sợ khi nhớ lại ánh mắt cậu ấy nhìn tôi. Tôi đã ngăn Acchan nói điều cậu ấy muốn nói. Vì tôi sợ phải trả lời, bởi tôi biết nếu tôi trả lời tình bạn giữa chúng tôi sẽ kết thúc.

Túi à, mày thay chủ mày dạy tao phải làm sao đi ? Tao không muốn sợ khi nhìn thấy chủ của mày.

Tôi đánh thức cậu ấy như trước đây tôi vẫn làm. Trước khi cậu ấy thức dậy tôi có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt đang say ngủ đó nhưng khi cậu ấy thức dậy thì tôi sẽ quay đi. Tôi ở cùng phòng với cậu ấy, họp báo thì luôn ngồi kế nhưng không hề trò chuyện. Tập luyện thì tôi cố gắng ở gần các thành viên nhỏ tuổi nhiều chừng nào tốt chừng đó vì tôi biết các em hồi hộp và các em cần chỉ dẫn và nếu chỉ dẫn các em thì tôi không cần phải giao tiếp với cậu ấy. Nhưng rồi tôi vẫn thường liếc trộm cậu ấy mỗi khi có thể. Tôi cảm nhận được là cậu ấy biết tôi nhìn nhưng vẫn làm ra vẻ như không biết.

Tôi không thích chuyện diễn ra như thế này giữa chúng tôi. Tôi không thích việc tôi và Acchan không thể giao tiếp một cách bình thường, không thể trò chuyện thoải mái, không thể kể cho nhau nghe các vấn đề của mình …
Trước đây mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp, thế thì … Tại sao ?
Tại vì ...
Tại vì …
Tôi đang nghĩ đi đâu thế này. Túi à, mày đừng nói với chủ mày là tao nghĩ … vậy nhé ? Tôi Takahashi đang nói chuyện với một cái túi.



“Takamina”
“Hả”
“Đứng thừ ra đấy làm gì ? Lấy túi ra xe thôi nào.” Ra là Yuko.
“Ừ, ừ xong ngay đây.”
Túi à tao đi nhé, mày đừng nói với chủ mày là tao nói chuyện với mày đó.



-*-
Tại nhà hàng

“Các em đã trình diễn khá tốt. Chúng ta đã có được double encore thế là tốt. Nhưng hi vọng là chúng ta sẽ có một khán phòng đầy hơn khi trở lại Mỹ lần nữa. Còn bây giờ thì nâng ly chúc mừng nào.” Hiro-san kết thúc bài phát biểu khai tiệc như thế đấy.

« Kampai »

« Kampai »

« Hi vọng là lần sau chúng ta sẽ có một khán phòng đầy, Takamina nhỉ ? »
« Ừ, em cũng mong vậy. Nhưng hôm nay đã là tuyệt vời rồi. Chị có nghe mọi người hét tên chị không Sayaka, tuyệt vời.”
“Chị cũng không ngờ là mình lại có nhiều fan nước ngoài đến vậy.”
“Nhờ chị mà chúng ta có thể giới thiệu tốt hơn, MC bằng tiếng Anh mà em chịu thôi.”
“Nếu có thời gian thì học đi Takamina.”
“Em cũng muốn nhưng …”
“Hiểu rồi, lịch làm việc. Nhiều khi chị cũng muốn có được lịch làm việc như của em đấy.”
“Lịch gì thế Sayaka ?” Vừa tiến đến chỗ chúng tôi với một đĩa đồ ăn thiệt bự trong tay, Sae vừa ăn vừa hỏi Sayaka.
“À linh tinh thôi.” Sayaka nhìn Sae mỉm cười.
“Sao hai người không qua bên kia nhập bọn, mọi người đang kể lại những gì các fan cầm trong buổi diễn đấy. Đi đi nào.”
“Ừ thì đi.” Sayaka trả lời.

Tôi không muốn đi chút nào, ở chỗ lấy thức ăn này với Sayaka tôi có thể không cần phải đối diện với Acchan. Tôi vẫn chưa biết phải cư xử ra sao trước cậu ấy, cảm giác sợ hãi vô cớ vẫn đeo bám tôi. Tại sao lại hết việc rồi ? Tôi vẫn còn có thể làm việc mà.

Liếc nhìn qua tôi thấy Acchan đang ngồi giữa Tomo và Chiyuu. Cậu ấy đang cười với những chuyện Reinyan kể. Reinyan đang ngồi đối diện Acchan. Kế bên em ấy là Amina, Akicha, Rie và Miho. Còn Miichan thì ngồi kế Chiyuu. Bên kia của Tomo là Haruna, người đang cố gắng thể hiện với Yuko rằng chị ấy đang nghe Reinyan nói chứ không phải là đang để cho Yuko thực hiện những hành động … fan gọi là fanservice nhưng Haruna gọi là « hentai ». Các staff của AKB48 thì ngồi ở bàn kế bên. Hay là tôi sang ngồi với Hiro-san và Shinobu-san nhỉ, tôi có thể hỏi về các dự án phát hành tiếp theo hay những chuyện tương tự vậy. Sayaka và Sae thì tiến ngay đến mấy chỗ trống cạnh Yuko. Thấy tôi, Miichan chỉ ngay đến ghế trống còn lại bên cạnh em ấy. Acchan vẫn đang cười và tỏ vẻ không chú ý gì đến sự hiện diện của tôi.

“Thôi đi Yuko, để cho tui ăn”
“Tớ làm gì cậu đâu Sayaka, cậu cứ ăn.”
“Ừ không làm gì hết, chỉ có tay chân không yên làm cản trở tui gắp thức ăn đây này. Ngồi yên một chút coi nào Yuko.”
“Rồi. Yên thì yên. Tí nữa mình tiếp nhé NyanNyan.”
Haruna chẳng thèm lý đến Yuko, chị ấy nhìn sang Sayaka với vẻ mặt “cảm ơn nhé” rất Haruna và tôi biết là Sayaka hiểu nên đã gật nhẹ đầu sau đó là quay sang lắng nghe Reinyan nói. Reinyan đang kể về chuyện một anh fan nước ngoài đó là fan của em ấy có mấy hành động và bảng hiệu thế nào. Bất chợt, Acchan quay sang Miichan, nhìn vào đĩa thức ăn của em ấy rồi nhìn vào đĩa của tôi, ngừng một chút, suy nghĩ rồi nói,

“Tớ lấy cái này nhé Takamina.”
“Hả, …”
“Cậu lấy sushi làm gì thế ? Cậu đâu có thích Sushi, để đó tớ ăn cho, tớ lười đi lấy quá. Vậy nhé.” Tôi chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã với tay qua lấy mất mấy miếng sushi trong đĩa của tôi.
“Ờ …”
“Ờ gì ?” Cậu ấy mỉm cười thật tươi với tôi. Tôi có cảm giác tim mình ngưng đập trong vài giây.
“Thì cậu cứ lấy đi, ờ vậy đó.” Tôi vội nhìn xuống đĩa của mình. “À còn phần sashimi này nữa, cậu lấy không A… ?” Tôi nhìn lên và thấy Acchan vẫn nhìn mình chăm chú, tôi lập tức quay sang Miichan. “ Miichan?”
“Gì thế?”
“Sashimi không?”
“Ăn, nãy em quên không lấy.”
“Lấy của của mình đi.”
“Không khách sáo nha.” Miichan ngay lập tức gắp mấy miếng sashimi trong đĩa tôi. Khi gắp hết thì đột nhiên nói,
“Takamina lấy thức ăn cho mình hay cho Acchan thế ? Hồi nãy em nghe Acchan nói là lấy sushi rồi phải không ? Em thì lấy sashimi rồi, trong đĩa còn lại hải sản thôi mà, mấy cái này Takamina có thích ăn đâu. Sao không lấy tempura ? Còn mấy món có thịt bên kia kìa.” Chết rồi.
“Thôi, đưa đĩa của Takamina đây em với Acchan xử cho. Takamina lấy cái khác đi nha.” Không đợi tôi trả lời, Miichan đã cầm ngay đĩa của tôi và quay sang Acchan, người lúc đó đã không còn nhìn tôi nữa. May quá.

“Acchan, Chiyuu ăn cái này nữa đi này.” Miichan để cái đĩa của tôi ngay giữa Chiyuu và Acchan.
“Thôi, tớ không ăn nổi nữa đâu.” Chiyuu vừa nói vừa vươn vai.

“Cậu đi lấy thêm thức ăn thì lấy thêm cho tớ phần sushi cá hồi và lươn nữa nhé.” Giờ thì đến Acchan quay sang nhìn tôi. Vậy ra cậu ấy nghe hết rồi. Xa thế mà.

“Ừ.” Tôi vội đứng dậy để đi lấy thức ăn và lần này nhất định tôi sẽ lấy những món cho mình chứ, tôi vừa nãy lại lấy thức ăn cho Acchan theo thói quen rồi. Suốt từ trưa đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì nhưng tôi không thấy đói. Tôi chỉ thấy rối. Không có công việc để tôi tập trung, không có những chuyện quan trọng phải sắp xếp làm tôi có thời gian để nghĩ về những chuyện ... Tôi phải thôi ngay cái cảm giác lo sợ khi nhìn thấy cậu ấy.

Tôi biết Acchan đã có lúc không vui. Cậu ấy có lúc đã thể hiện ra ngoài một khuôn mặt buồn bã, không tập trung và điều này làm tôi đau lòng. Tôi không thích nhìn thấy một Acchan u sầu, ủ rũ. Tôi rất muốn đến bên cậu ấy như mọi khi tôi vẫn làm. Nhưng rốt cuộc lần này tôi chỉ biết đứng nhìn cậu ấy từ xa và … không làm gì cả. Ngay cả nhìn thẳng cũng không dám. Đó không phải là cách Takahashi đối xử với bạn bè và nhất là với Maeda Atsuko. Nếu tôi cứ tiếp tục thế này thì dù cho cậu ấy có nói hay không, tôi có trả lời hay không thì tôi cũng đã tự tay đánh mất tình bạn giữa chúng tôi.

Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, tôi cần phải nói chuyện với Acchan. Tôi cần phải kết thúc chuyện này, tôi cần phải bảo vệ tình bạn giữa tôi và Acchan. Và giờ tôi cần ăn cho no đã, bụng đói sẽ không làm được gì. Sao lúc nãy tôi không thấy có Katsudon nhỉ ?


Khi tôi trở lại bàn thì không thấy Miichan đâu nữa, Acchan khi đó đang nói chuyện với Chiyuu. Tôi để đĩa thức ăn ngay chỗ Miichan và ngồi vào chỗ mình. Aaaaa giờ là lúc dành cho Katsudon.

“Sushi của tớ đâu Takamina ?” Tôi chưa kịp đụng đũa thì Acchan đã quay sang hỏi tôi.
“Đây này, mà Miichan đâu rồi ?”
“WC. Cảm ơn cậu nha Takamina.” Vừa nói cậu ấy vừa với tay lấy đĩa thức ăn từ chỗ Miichan về phía mình.

“Acchan, cậu đổi chỗ với tớ đi. Tớ no rồi không ăn nữa đâu mà hình như Tomochin cũng vậy. Tớ qua đó nói chuyện với cậu ấy. Có cậu, Miichan với Takamina còn ăn này, các cậu ngồi gần đi cho dễ lấy thức ăn. Chứ cậu phải nhoài người qua thế này khó khăn quá.” Chiyuu quay sang nói với Acchan khi cậu ấy vừa để đĩa thức ăn xuống bàn.
“Ừ, để Chiyuu qua ngồi với tớ, cậu qua ngồi kế Miichan đi.” Tomo thêm vào.
“Ok. Để tớ đổi.”

Thế là Acchan cầm lại đĩa thức ăn lúc nãy qua ngồi chỗ kế Miichan, kẻ đang ở trong WC lúc này, cũng tức là khoảng cách giữa tôi và cậu ấy chỉ còn một cái ghế trống. Takahashi, Katsudon có thể đợi. Thừa lúc cậu ấy đặt đĩa thức ăn xuống bàn, tôi làm như với tay ra lấy để có thể tiến sát cậu ấy hơn.
“Acchan lát nữa chúng ta nói chuyện nhé.”
Cậu ấy nhìn tôi có chút ngạc nhiên nhưng rồi nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ đợi có vậy tôi vội cười trừ với cậu ấy và thả người trở lại chỗ cũ.
“À thôi cậu ăn đi Acchan, tớ có Katsudon rồi.” Mỉm cười sung sướng với tô Katsudon. Cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu ăn.

“Sao cậu lại thích thịt đến vậy hả Takamina?”
“Z…ông ziết zữa, zon mà.”
“Cậu phải bỏ thói vừa nói vừa ăn đi thôi, không nữ tính gì hết.”
“Z…ẽ cố.”

“Này, hai người đang nói gì thế?” Miichan vừa về và kéo ngay ghế ngồi xuống giữa chúng tôi.

“Chuyện Takamina cứ vừa ăn vừa nói.”
“Ôi chuyện thường ngày, Acchan kệ Takamina đi, có nhắc cũng bằng thừa. Acchan chưa thấy cảnh Takamina vừa nấu ăn, vừa tự ăn thử, rồi vừa nói, tự chê, rồi tự khen đâu. Cứ mỗi lần nấu bữa tối cho hai đứa là cảnh đó lại tái diễn. Này có lấy gì cho em không, Takamina?”
“Không, có sushi theo yêu cầu của Acchan thôi, sao hồi nãy không nói.” Tôi nuốt vội cục cơm vừa gắp để trả lời Miichan.
“Takamina hay nấu ăn cho Miichan lắm hả?”
“Thì thứ năm tuần nào Miichan cũng sang ngủ tại nhà Takamina nên Takamina hay nấu ăn cho hai đứa lắm, còn lúc nào lười quá thì ra ngoài ăn.”
“Ra thế.”
“Này Acchan bộ mặt này là sao đây? Ghen á. Dễ thương quá đi mất, phải không Takamina?” Miichan vừa nói vừa đưa tay nhéo lấy má Acchan.
“Hả?” Hình như tôi cắn nhầm phải thứ gì trong tô Katsudon rồi.
“Miiii~chan”
“Rồi không giỡn với Ace nữa. Kẻo Ace đạp kẻ này xuống tận cùng thì chết mất. Tự đi lấy thức ăn đây.”

Miichan lại bỏ đi để lại cái ghế trống giữa tôi và Acchan. Tôi cảm nhận được cậu ấy đang nhìn mình ăn nhưng tôi cứ coi như không biết. Những lần khác có cả đống người nhìn tôi vẫn ăn uống thoải mái mà sao lần này chỉ có một người nhìn thôi lại khó khăn đến vậy? Còn là Katsudon nữa, tại sao tôi ăn hoài vẫn chưa hết ? Mọi người xung quanh vẫn đang hào hứng kể lại chuyện của mình. Trong những tầng tầng hỗn loạn âm thanh xung quanh, tôi vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập ngày một nhanh lên. Takahashi bình tĩnh. Chỉ là nói chuyện thôi mà, phải nói chuyện thì mới giải quyết được vấn đề. Hít một hơi dài, tôi gắp hết phần còn lại trong tô Katsudon.



-*-
806

“Aaaaa, no quá.” Sau khi than xong là Acchan nằm lăn ngay ra giường.
“Cậu ăn hết bao nhiêu đĩa thế Acchan?”
“Khoảng 6,7 đĩa Sushi, Sashimi gì đó thôi hà.”
“Thôi hà, thế cậu có muốn uống gì nữa để tiêu không? Coca nhé.” Vừa nói tôi vừa mở tủ lạnh ra.
“Ừ.”
“Cần tớ khui cho không?”
“Cần.”
“Nè, ngồi dậy cầm lấy đi.”
“Cảm ơn.”
“Không có chi.”

Sau khi đưa lon Coca cho Acchan, tôi không biết làm gì nữa. Không thể nhìn cậu ấy uống Coca như thế này. Tôi cần phải ngồi xuống, nhưng ngồi đâu bây giờ ? Kéo ghế ngồi đối diện hay là kế bên Acchan đây ? Hay là ngồi bên giường của tôi, xa quá, khó nói chuyện. Đối diện mới có thể nhìn được biểu hiện của cậu ấy, mới đánh giá được tình hình. Một trong những bài học đầu tiên khi gia nhập AKB48 chẳng phải là khi gặp người khác phải biết nhìn thẳng vào người ta hay sao ? Được rồi, tôi kéo ghế từ bàn qua vậy. Nhưng trước khi tôi kịp đi thì Acchan đã lên tiếng.

“Cậu nói chúng ta cần nói chuyện.” Và cậu ấy vỗ lên giường chỗ kế bên cậu ấy. Takahashi quyết định đi chứ. Và tôi đến ngồi kế cậu ấy.

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu còn Acchan thì vẫn ngồi yên đùa với lon Coca trong tay.

“Minami.”
Cuối cùng Acchan lại là người mở đầu trước và cậu ấy gọi tôi là Minami.
« Về chuyện … » Cậu ấy ngừng lại, mân mê lon Coca trong tay.


Yên lặng.


“Atsuko này, chuyện cậu muốn nói với tớ hôm đó, bây giờ cậu có còn muốn nói nữa không?”

“Cậu muốn biết ?” Cậu ấy thôi mân mê lon Coca mà quay sang nhìn tôi. Lần đầu sau hai ngày, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của Atsuko chứa thật nhiều cảm xúc.
“Tớ muốn biết điều cậu muốn nói có ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta không?”
“Có, rất nhiều.” Cậu ấy không chần chừ chút nào trả lời tôi ngay. Và cách cậu ấy nhìn tôi thì tràn đầy tình cảm và vương vấn chút gì bất an. Ánh mắt đó như muốn nói xin lỗi tôi. Tôi lắc đầu. Cậu không có lỗi, Atsuko.
“Thế thì đừng nói có được không ?” Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt đó. Atsuko không lẩn tránh ánh mắt của tôi. Tôi không biết hai chúng tôi đã nhìn nhau như thế trong bao lâu tôi chỉ biết là rất lâu cho đến khi tôi nhận thấy tia sáng quyết định trong ánh mắt của Atsuko.

Được. Chúng ta vẫn là bạn có phải không ?
Phải.


“Không chỉ là bạn chúng ta còn là đồng đội, đồng chí của nhau. Takahashi Minami sẽ luôn ủng hộ Maeda Atsuko cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.” Tôi nói lớn điều đó và đặt một tay mình lên vai của Atsuko. Cậu ấy mỉm cười thật tươi với tôi.

“Maeda Atsuko cũng sẽ ủng hộ Takahashi Minami cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

“Móc tay nào.”
“Takamina chúng ta có phải trẻ con đâu.”
“Ai nói chỉ có trẻ con mới móc tay. Nào tay Acchan.”
“Thì đây.”
“Thế nhé. Rồi tắm rửa và ngủ thôi.”
“Takamina ơi.”
“Gì thế?”
“Coca hết lạnh rồi, không uống nữa đâu, cậu cất tủ lạnh dùm tớ đi.”
“Ừ.” Cầm tay vào lon Coca Acchan đưa, sao mà ấm thế. Chúng tôi đã ngồi lâu đến vậy sao? Sau khi cất lon nước lại vào tủ lạnh. Tôi đi dọn dẹp đồ đạc và chuẩn bị tắm rửa mai tôi sẽ bay về Nhật nhưng Acchan sẽ ở lại để tiếp tục công việc của riêng cậu ấy. Trong khi tôi dọn dẹp thì Acchan vẫn ngồi yên nơi góc giường chăm chú bấm di động. Blog ?

Nhìn cậu ấy lúc này tôi không thể tin được rằng hai ngày trước đây ngoài trừ đánh thức cậu ấy dậy, còn lại tôi đã không nói với cậu ấy câu nào và tôi đã từng sợ khi phải nhìn thẳng vào cậu ấy. Acchan đã cảm thấy như thế nào trong hai ngày trước đây, tôi hoàn toàn không nghĩ đến. Tôi cứ bị cái cảm giác lo sợ vô cớ khi nhìn thấy cậu ấy làm cho mụ mị đi. Tôi lại còn rất nhiều công vịêc phải lo, phải làm. Tôi … không hề nghĩ đến cảm nhận của Acchan. Tôi chưa hề hỏi Acchan xem cậu ấy cảm thấy thế nào, tôi cũng chưa từng thử nghĩ xem cậu ấy sẽ ra sao. Xin lỗi nha Atsuko.

Và tôi biết như vậy chỉ có thể tạm thời giải quyết chuyện giữa chúng tôi nhưng về lâu dài thì … Cứ thế chân tôi tự nhiên tiến lại chỗ cậu ấy ngồi và rồi tôi vòng tay ôm lấy cậu ấy. Acchan bất ngờ đến độ ngừng bấm di động. Nhưng tôi đã nhanh chóng bỏ tay ra trước khi cậu ấy có thêm phản ứng.

“Giữ gìn sức khỏe và làm việc tốt nhé.”



Hãy để chuyện gì xảy ra ở New York ở lại New York.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét