maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

sự cô đơn bất tận chương 6

Qua đêm!
“Ôi… đầu mình đau quá...” Mình đã thiếp đi từ lúc nào vậy? Không đúng… mới nãy còn ở tòa lâu đài của Acchan mà. Mình đã về trại mồ côi rồi sao?
Acchan ngồi trên ghế ngắm nhìn Minami, từ khi cô ấy vào phòng cô ngủ đến giờ, cô vẫn chưa hề rời mắt khỏi thân hình nhỏ bé ấy. Khi nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ kinh ngạc một cách đáng yêu của cô ấy khi tỉnh dậy, Acchan đã hoàn toàn bị thu hút. Cô không thể và cũng không muốn quay mặt đi nơi khác…

“Cậu tỉnh rồi à?”
“Ừhm! Eh? Ac..achan? Sao cậu lại… đây là đâu?”
“Vừa rồi cậu bị ngất xỉu, đây là phòng của mình.”
“Mình bị ngất xỉu à?”
Mình ngất xỉu sao? Tại sao vậy nhỉ? Lúc nãy mình…A, đúng rồi! Lúc nãy ở phòng khách…sau đó….sau đó... mình bị… Trời ơi! Sao lại… sao lại xảy ra chuyện như vậy???”

“Sao vậy? Sao mặt cậu đỏ thế?”
“Ko…ko có gì.”
Acchan vừa cười vừa tiến đến gần Minami, cô thấy rõ ràng cơ thể cứng đơ của cô ấy do căng thẳng, nhưng cô lại muốn chơi đùa thêm một lúc với Minami, nhìn xem phản ứng ngượng ngùng dễ thương của cô ấy.

“Ngủ đi… bây giờ đã trễ lắm rồi.”
Một giọng nói cực kì dịu dàng truyền đến bên tai, Minami cảm thấy não bộ mình dường như đã ngưng hoạt động. Mỗi lần Acchan dùng giọng nói này, trong đầu cô lại không tập trung nghĩ ngợi được gì, tại sao vậy nhỉ?... Tại sao giọng nói của cô ấy lại làm cho cô bị mê hoặc đến như vậy? … Chợt nhớ ra điều gì, Minami lấy lại bình tĩnh…
“Hả? Cậu nói bây giờ đã trễ rồi à? Mấy giờ rồi? Bọn Mayu đâu? Tụi mình mà còn không về sẽ bị viện trưởng mắng cho một trận mất.”
Nhìn thấy dáng vẻ hối hả đi xuống giường của Minami, Acchan không nhịn được cười
“Cậu hỏi nhiều vậy, mình nên trả lời câu nào trước đây. Cậu muốn đi đâu?”
“…………………….”
“Trước hết, bây giờ là 12 giờ khuya rồi, mình không thể để các cậu đi xuống núi vào lúc này. Hơn nữa, khi nãy Yuki đã gọi điện xin phép giùm cậu rồi. Mayu, Tomomi, Haruna cũng đều đã ngủ, cậu muốn gọi họ thức dậy đi về sao?”
“Vậy à……xin lỗi, hôm nay đã làm phiền cậu……………”
“Uhm…… ngủ đi…… hay là cậu ngủ nhiều quá rồi nên bây giờ không còn muốn ngủ nữa?”
Acchan vừa nói vừa dựa vào lòng Minami. Mặc dù cô cao hơn Minami nhiều, nhưng cô lại thích cảm giác thoải mái, an toàn khi nằm vào lòng cô ấy…
“Mình….mình…”
“Ngủ với mình nhé…”
Không thể từ chối, cũng không được phép từ chối, nhưng tư thế ngượng ngùng này làm cho trái tim không nghe lời của cô đập thình thịch liên hồi, khoảng cách gần như vậy, chắc Acchan cũng đã nghe thấy. Xấu hổ thật, cùng là con gái với nhau nhưng khi đối diện với Acchan, cô lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Lúc ở cô nhi viện, cô vẫn thường hay chăm sóc những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, vẫn thường ôm ấp, dỗ dành chúng ngủ. Có lúc cô giật lấy máy trò chơi của Haruna ép cậu ấy lên giường nằm, cũng có lúc cô dỗ dành Tomomi đang sợ hãi do câu chuyện ma vừa nghe… Chết thật! Thế này làm sao cô ngủ cho được… “Acchan, cậu rốt cuộc là người như thế nào?” Minami tự hỏi.


Trong phòng khách, có một thân hình cô độc đang ngồi bên cạnh lò sưởi. Cô nốc cạn chất lỏng màu đỏ trong ly, cô muốn quên đi tất cả, nhưng sự việc lại được tái hiện ngày một rõ nét trong đầu của cô. Việc duy nhất cô có thể làm lúc này là uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi cô bị một ai đó giật lấy cái ly trên tay của mình.
“Mặc dù trong kho còn rất nhiều những túi máu đã hết hạn, nhưng ko có nghĩa là cậu có thể uống chúng một cách bất cần đời như vậy…… Yuki…... Máu mặc dù là thức ăn của chúng ta, nhưng nó cũng giống như rượu, uống nhiều quá sẽ say đấy.”
“Say à? Sao mình hoàn toàn không có cảm giác gì… nếu như có thể say, mình nhất định sẽ uống hết đống máu trong kho.”
“Này, Yuki… mắt cậu đã chuyển sang màu đỏ rồi đấy.”
Màu đỏ… màu của máu, đây là dấu hiệu nhận biết của ma cà rồng đời thứ nhất. Từ trước đến nay cô không hề quan tâm đến màu sắc này, nhưng giờ đây cô lại căm hận nó, cô hận màu mắt đỏ rực như máu của mình. Cho dù bọn cô có vẻ đẹp vĩnh cửu, có năng lực phi thường thì đã sao? Đến cả việc muốn chết cũng không thể chết được…

“Các cậu có hận mình ko?”
Một giọng nói quen thuộc từ trên cầu thang truyền xuống, chủ nhân của giọng nói không ai khác chính là chủ nhân của tòa lâu đài. Hai người ngồi trong phòng khách im lặng không trả lời, nhưng một giọng nói khác vang lên.
“Mình hận cậu! Tại sao cậu có thể có được Minami, còn nữa sao cậu không nói cho mình biết có một người rất giống Tomomi, cậu thật là xấu xa.”

Yuko không nói lời nào, có lẽ từ đầu Yuki phản đối việc tiếp cận bọn Minami là một điều đúng đắn… bọn cô… bọn cô đang làm gì vậy…?
“Hai người các cậu… thật là bạn tốt của nhau… một trăm năm trước thích cùng một người, một trăm năm sau lại tiếp tục tranh giành người đó. Thật đúng là oan nghiệt.” Yuko nằm thẳng người trên ghế, cô không còn biết phải đối mặt với tình huống này thế nào nữa.
“Cậu nói sai rồi! Phải nói là bốn người chúng ta thật là bạn tốt của nhau, một trăm năm trước cùng quen biết bốn con người, một trăm năm sau lại tiếp tục thích cùng bốn người đó. Nếu không phải cậu nhắc mình, mình cứ nghĩ chúng ta đang ở trong hoàn cảnh của một trăm năm trước…”
Câu nói này của Acchan, làm cho mọi người đắm chìm vào những dòng suy nghĩ khác nhau. Đúng vậy! Nếu không phải do tận mắt chứng kiến thời gian trôi qua, bọn họ thật không thể nào tin là đã trải qua một trăm năm sau sự việc đó…

“Mặc kệ một trăm năm trước hay một trăm năm sau, lần này mình nhất định làm cho Minami chọn mình, không phải chỉ có một mình cậu mới yêu cô ấy.”
“Thế còn Tomomi làm sao?”
“Làm sao là làm sao?”
“Nếu như Tomomi hiện nay lại yêu cậu giống như Tomomi của một trăm năm trước, không lẽ cậu lại phụ lòng cô ấy thêm một lần nữa sao?”
Lời nói của Acchan làm cho Tomochin không khỏi suy nghĩ, việc này…việc này làm sao có thể? Nhưng… nhưng nếu như…Tomochin cũng không thể trả lời, chỉ biết nhìn Acchan một cách căm phẫn. Trước đến giờ cô vẫn không thể đấu lại Acchan, không biết có phải chỉ số IQ của cô gái kia trên 300 hay không mà chưa một lần nào để lộ điểm yếu của mình cho người khác thấy.

“Các cậu nói đủ chưa? Cái gì mà yêu với không yêu, chúng ta không thể nào yêu được, càng không thể để bọn họ yêu chúng ta. Nếu như có thể thì đừng để bọn họ đến đây nữa. Acchan, mình xin cậu, đừng để bọn họ đến đây nữa có được không… mình xin cậu…”
“Yuki, xin lỗi cậu… mình không thể để rời xa Minami được, cậu biết mà, mình không thể để mất cậu ấy. Nhưng mình hứa với cậu, mình sẽ không để cho Mayu đến gần cậu.”
Đối mặt với lời xin lỗi của người bạn thân, cô còn biết nói gì? Ai cũng đều ích kỉ cả, bởi vì ích kỉ sợ bị tổn thương mà cô không dám đến gần bọn họ, bởi vì ích kỉ mà Acchan không muốn rời khỏi Minami. Cuộc sống không có Minami, Acchan chỉ như cái xác không hồn, liệu cô có nên tiếp tục cản trở người bạn thân của mình không?

“Yuki, mình thành thật xin lỗi cậu… một trăm năm nay đã làm phiền cậu và Yuko, không có hai cậu, tòa lâu đài này đã không còn tồn tại đến tận bây giờ. Mình thật lòng cám ơn các cậu.”
“Xem ra chủ nhân của tòa lâu đài đã sống lại rồi, Tomochin chắc cũng sẽ không còn suốt ngày đi rong chơi ở bên ngoài nữa, mình và Yuki cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Mình thấy Yuki xử lí việc nhiều hơn cậu mà.”
Cuộc sống hoang đường một trăm năm nay, bản thân Tomochin biết rõ hơn ai hết. Mặc dù không biết vì mất đi Minami hay do cảm thấy có lỗi với Tomomi mà cô sống một cuộc sống buông thả. Đấu không lại Acchan chỉ còn biết ngồi trách móc Yuko, ai bảo cậu ấy cứ ôm hết công lao vào người.
“Tomochin cậu nói sao thế? Mình cũng có giúp đỡ mà.”
Thấy Yuko và Tomochin cãi nhau, hai người kia không nhịn được cười nghiêng cười ngả.

Cuối cùng tiếng cười đã trở về với lâu đài, chỉ là vẫn còn rất nhiều việc mà bọn họ cần phải xử lí. Về số phận bất tử cũng như tình cảm mà họ dành cho những người kia. Không biết bọn họ có thật sự yêu những người kia hay chỉ xem bọn họ là vật thế thân của những người mà họ yêu tha thiết năm xưa?”
Còn rất nhiều việc mà họ cần phải làm rõ, nhưng diễn biến tiếp theo của sự việc như một kịch bản được viết sẵn…
Sự việc một trăm năm trước lại tiếp tục được lặp lại… họ lại rơi vào nỗi đau không đáy…
Tại sao khi yêu, người ta lại nhất định phải đau khổ như vậy?
Nhưng dù sao đi nữa, lần này… họ chắc chắn sẽ không để mất đi người mình yêu……

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét