maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

Cá tháng tư

Nhân vật chính: Takahashi Minami, Maeda Atsuko
Nghiêng – Atsuko
Thường – Minami

---

Một ngày cuối tháng 3.
“Nè, tớ có một kế hoạch không tưởng…”
Minami xì xầm với Miichan và Haruna.
“Thôi, tớ không tham gia đâu.” – Miichan
“Miichan không thì Haruna cũng không.” – Haruna nhún vai.
“Đồng chí No3b thế đấy.” – Minami cam chịu.

---

Bình thường, tôi hay bị Atsuko được nước là lấn tới uy hiếp này nọ. Không phải tôi sợ cậu ấy nhưng mà tôi thì thường hay nhường bước hơn. Và điểm chính yếu là cậu ấy biết tôi sẽ “lùi” nên khi nào cậu ấy nổi cơn thì sẽ “tiến”. Tôi là người chuộng hòa bình hơn chiến tranh mà. Khổ thật. Lắm lúc ngồi trong xó nào đó thở dài. Quên, không chỉ cậu ấy không thôi đâu. Cậu ấy chỉ là một trong số thôi. Nhưng mà vừa có uy vừa có quyền thì cậu ấy hội đủ cả hai.
Nên…
Phư… phư… phư…
Lần này, tôi sẽ quyết định chơi cậu ấy một cú để lấy lại “chì lẫn chài”. Đương nhiên, tôi tự tin tuyên bố là kế hoạch của tôi đã hội đủ “thiên, thời, địa, lợi, hòa”. Ấy, thiếu “nhân” rồi. “Nhân” thì là cậu ấy chứ ai. Hãy đợi xem mảnh ghép “cuối cùng”.
Rất ư là khoái chí, sảng khoái.
Đang miên man suy nghĩ thì có ai đó cốc đầu tôi một cái làm tôi giật thót mình quay đầu lại xác định là kẻ nào dám cốc đầu CAPTAIN.
À vâng, ACE ạ.
Maeda Atsuko.

“Omae na, Maeda.” – tôi nổi quạu. Đang nghĩ tới “ai đó” thì “ai đó” xuất hiện liền.
“Tại cậu không tập trung thì tớ ra tay trợ giúp. Làm ơn mà mắc oán.” – cậu chống nạnh trông rất chị đại.
“Xí.” – tôi bĩu môi.
“Dám bĩu môi à.” – cậu ta vừa nói vừa kéo mỏ tôi dài ra.
Hix, làm sao đây, làm sao đây.
“Dạ em thua.” – sau khi cậu ta bung cái mỏ tôi trở lại bình thường, tôi đành phải đầu hàng.

Thôi trở lại luyện tập nào. Cậu ấy luồn tay khoác tay tôi hồi nào không hay. Tôi lại tiếp tục suy nghĩ : “Liệu kế hoạch của mình thành công không?”
Miichan với Haruna không thèm vô phe ta, thì ta tự xử.

---

Một ngày đầu tháng 4.
Ngày nghỉ.
0 giờ ngày hôm trước, tôi đã nhắn tin trọng đại cho Atsuko. Mà cho tôi bói cái nha đảm bảo giờ thiêng ấy, cậu ta khò khò khò thuở nào rồi.


Người gửi: Takamina
Acchan, tớ có chuyện muốn nói.
Đi chơi không?
Mai cậu rảnh mà ha?
Hai mình đi uống nước đi.
Takamina”

---

Sáng ra, tôi đọc tin nhắn. Chà, lạ nha. Cậu ta chủ động hẹn đi chơi với mình. Được, được, chị đồng ý ngay. Mà mình có nên đăng lên blog không. Ừ, đăng vậy : “Hẹn ai đó”

Hẹn ai đó
Chào buổi sáng~
Chắc chuyện này hơi đường đột.
Cũng không to tát lắm.
Nhưng với tôi thì là chuyện siêu vui trong ngày hôm nay.


“Date”
Với ai?


Takamina.

Các bạn nghĩ cũng bình thường thôi phải không?
Đúng là bình thường thôi nhưng bất thường đó.
Xin hãy xem qua hình chụp này.

“”Người gửi: Takamina
Acchan, tớ có chuyện muốn nói.
Đi chơi không?
Mai cậu rảnh mà ha?
Hai mình đi uống nước đi.
Takamina””

Hooraaa, Takamina rủ đó nha.
Thôi tôi chuẩn bị đi đây.

---

Chà, mình nên xúc tiến kế hoạch ở tiệm nước hay là địa điểm tiếp theo đây trời. Chắc chắn cậu ta hớn hở quá quên một điều quan trọng rồi…
A, tôi đang ngồi trong tiệm nước đó. Mình đây hẹn thì phải tới sớm. Rồi nhân vật chính đã tới. Hồi hộp.
“Ồ yeah… Atsuko tới rồi.”
Thường ngày cậu ta hay trễ nãi lắm nhưng hôm nay khá đúng giờ kìa, còn sớm 20’ nữa. Mình có tí thấy bất ngờ.
10’
Cậu ta kêu nước, bánh ngọt ngồi nhấm nháp trước. Vừa ăn vừa uống vừa kiểm tra di động.
20’
Đã xong. Atsuko giở trong giỏ lấy cuốn tạp chí More ra lật qua lật lại trong lơ đãng lắm.
Phút thứ 20 mấy
“Chết, di động mình reo. Atsuko.” – tôi nhìn di động mình trố mắt ra. Quyết tâm không trả lời.
Atsuko nhíu mày, lộ vẻ khó chịu nhưng rồi lại thôi. Cậu ta dập máy di động, tiếp tục đợi. Há há, tôi thấy có tí thỏa mãn.
Cậu ấy chống cắm nhìn quanh quán rồi lại nhìn ra ngoài đường hình như muốn tìm bóng dáng nhỏ bé của ai đó. Cậu đang dự tính gì thế. Tớ chỉ có thể quan sát cậu thế thôi. Nhất định không thèm ló mặt. Vì hôm nay, tớ là paparazzi.
30’
Tôi hút ngụm nước nhìn đồng hồ. Có nên tiếp tục cho cậu ta leo cây nữa không nhỉ? Tôi nghĩ ngợi.

“Phải trả thù Atsuko.” – thiên sứ “đen” lên tiếng
“Atsuko trả đũa lại thì sao.” – ác quỷ “trắng” bối rối.
“Dẹp, dẹp, dẹp hết. Takamina là Takamina.”

Tôi ngồi ở hàng ghế góc khuất không xa lắm chỗ Atsuko đang ngồi nên dĩ nhiên dễ dàng quan sát. À tôi tả cho mà nghe. Hôm nay tôi ăn mặc bình thường theo tiêu chuẩn bình thường nha. Quần jean, áo thun, có khoác thêm áo khoác không tay bên ngoài. Cũng được lắm. Đồng thời, ránh mặc ba màu hồng, đen, trắng hay có cái gì PINK trên người. Lỡ mà ai kia tăm tia thấy được thì tiêu.
Ế, quay trở lại hiện trường coi.
Di động tôi reo nữa. Lần này vẫn không bắt máy đâu. Thay vào đó, tôi nhắn một tin.

Người gửi: Takamina
Atsuko
Happy April’s Day~
Hiểu ý tớ chứ.
Ha… a… ha… ha…
Cậu trả thù là không quân tử đâu nha.
A… ha… ha… ha…
Takamina”

Ối mẹ ơi, từ đằng xa này tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng không khí giận dữ bao quanh người Atsuko. Mà mà mà đây cũng nằm trong dự đoán của tôi mà… Sao vẫn thấy rùng mình thế trời… Cậu ta bấm tin tốc độ hồi âm ngay. Di động tôi reo.

Người gửi: Acchan
Cám ơn cậu, Takamina.
Tớ vẫn yêu cậu như thường lệ.
Cá tháng tư vui vẻ~
Đang ở nhà hả?
Acchan.”

Cậu ấy dọn đồ, thanh toán tiền ra về không đợi tui hồi âm.
Tin nhắn trả lời của cậu ta mới là điều tôi không ngờ tới… “Đang ở nhà hả?” là sao. Cậu định cào nhà tớ à. Rõ ràng thấy cậu ta giận lắm mà, sao tin nhắn này bình thường tới phát sợ.
Thôi, tốt nhất là tôi cũng nên cuốn gói ra về.

---

Đang đi trên đường, Miichan gọi.

“Moshi, moshi…
Kế hoạch sao rồi, Takamina?”
“Thành công”
“Chúc mừng và chúc an lành.” – Miichan cười hà hà rất gian manh.

Cá tháng Tư mà, người ta xạo nhau mà. Người này có quyền mà. Lại cuộc gọi. Là Atsuko.

“Cậu đang ở đâu?”
“Trên đường. Đi dạo.” – tôi cười lớn.
“Cậu lựa đúng ngày quá nhỉ? Tớ tin không chút nghi ngờ. Hoặc chăng tớ đã quên khuấy ngày hôm nay là ngày gì...”
“Cá tháng Tư.” – tôi nhấn mạnh.
“Ok, ok, cậu thành công rồi. Tớ chỉ hận mình quá háo hức thôi nên bị cậu lừa. Lâu rồi không bị ăn “Cá” cũng không tệ và người bán cá là cậu nên… Cậu coi chừng tớ.”

Tôi thề là tôi cười suốt những gì cậu ấy nói. ACE quyền hành của tôi hàng ngày đâu rồi. Hố hố. Tôi có đang chơi một ván cờ nguy hiểm không? KHÔNG. Vì hôm nay là ngày Cá tháng Tư.

“Cậu trả thù là không quân tử đâu nha.” – tôi nói chậm rãi nhất mà tôi có thể.
“Cậu có quyền không tới cũng như không sập bẫy.”
“Tất cả do cậu tính toán không. Làm tớ còn đi khoe trên blog.”
“Thế hả?” – tôi giả vờ lo lắng và bất ngờ.
“Cá tháng Tư vui vẻ.” – tôi kết thúc cuộc gọi và thấy thoải mái trong người.



Vì hôm nay là ngày Cá tháng Tư

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét