maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Chương 7

Tokyo – Nhật Bản
Một ngày tháng 12 năm 2009
Minami

Buổi ghi hình trực tiếp cho chương trình Music Station Super Live đã kết thúc. Chúng tôi có thể tham dự được MSta cuối năm, nhưng vẫn chưa biết có thể tham gia Kouhaku hay không. Dù sao chúng tôi vẫn còn có Japan Record Award lần thứ 42. Ngày mai sẽ là buổi tổng duyệt lần cuối cho phần trình diễn tại Japan Record Award. Tôi chỉ muốn thay đồ rồi nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi. Tôi muốn mình ở trạng thái tốt nhất trong những dịp thế này.


“Minami.”
“Gì thế ạ, Mariko-sama?”
“Đi ăn với tụi này không ?” Sau lưng Mariko-sama là Haruna, Yukarin, Yuko, Tomo, Miichan và ... cậu ấy.


“Thôi ạ, em muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.”
“Không nể mặt gì hết vậy em. Đã đích thân Mariko-sama này rủ mà vẫn không chịu đi à. Đã gần 3 tháng chúng ta không tụ tập còn gì, hiếm lắm mới có dịp đông đủ mà lại chưa trễ nữa.”
“…”
“Suy nghĩ gì nữa, đi đi, cùng lắm phần của em Mariko này trả, thấy thế nào?” Mariko-sama vừa cười vừa xoay đầu tôi.
“Này này trả cho mình nữa Mariko-sama ơi, mình đang trong giai đoạn túng quẫn.”
“Đừng có mơ, tự trả đi nhé Yukarin.”
“Bạn keo quá đi nha Mariko, bạn chỉ trả cho trẻ nhỏ thôi, chứ bạn bè gặp khó khăn thì không chịu giúp đỡ.”
“Thôi để em tự trả.” Tôi lên tiếng và quay sang mỉm cười với Yukarin.
“Vậy là em đi phải không ? Mà nếu em đã muốn tự trả thì … tự nhiên, nhưng lát nữa đừng có tiếc đấy. » Mariko-sama nháy mắt với tôi rồi quay sang Yukarin. « Còn cái cô Yukarin kia, cô mà túng quẫn, chẳng biết hôm qua ai mới khoe với tôi là vừa sắm một bộ chén dĩa Hermes mới, còn nói là sẽ mời tôi ăn khai trương nữa. Túng quẫn ghê nhỉ. »
«Hôm qua không túng thôi, nhưng hôm nay thì túng, thế có được không ? Nói tóm lại bạn có chịu trả cho mình không ? »
« Không. Mọi người chúng ta đi thôi, nghe có kẻ léo nhéo túng quẫn hoài mệt ghê. »
« Này này, bạn nhớ đấy nhé Mariko. Sau này có kiếm được loli nào dễ thương, mình cũng không giới thiệu cho bạn đâu. »
« Thôi gu của cô chán lắm, cứ giữ lấy. »


-*-
Nơi Mariko-sama chọn là một nhà hàng Nhật Bản nằm khá gần đài truyền hình Asahi với phòng riêng khá rộng rãi cho cả hội chúng tôi. Khi bước vào tôi đã cố tình chần chừ chờ mọi người vào chọn chỗ trước. Mariko-sama ngồi dãy bên phải góc trong cùng, kế Mariko-sama là Haruna rồi Yuko và ngoài cùng là tôi. Đối diện tôi là Yukarin, kế Yukarin là Miichan rồi Tomo và cậu ấy thì ngồi trong cùng đối diện với Mariko-sama.

Sau khi gọi món chúng tôi nói về đủ thứ chuyện trong khi chờ thức ăn đem lên. Và tôi cảm thấy mình đã quyết định đúng khi đi chung với mọi người. Trong bầu không khí thân thiện và dễ chịu bên cạnh mọi người tôi thư giãn hơn hẳn việc tôi về nhà một mình. Tôi vẫn có đủ thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn hết bữa tối mà.

Miichan và Yuko đang tranh nhau nói về chuyện gì đó, tôi nghe không rõ, chữ được chữ mất. Haruna thì nhìn hai người một cách bất lực, rồi quăng cho cả hai ánh mắt « kệ mấy cậu » và mở di động lên kiểm tra gì đó. Mariko-sama thì cố gắng can ngăn hai kẻ đang càng cãi càng hăng kia. Còn cậu ấy, cậu ấy không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng cười phụ họa theo Mariko-sama hoặc lâu lâu lại quay sang nói chuyện với Tomo.


« Này Takamina. »
« D…dạ. »
« Sao hôm nay ít nói thế ? »
« Cần gì em, có hai người kia đủ rồi mà. » Vừa cười tôi vừa chỉ vào Yuko và Miichan.
« À ha »
« À ha gì thế Yukarin, chị lại nảy ra ý định điên rồ nào nữa phải không ? »
« Điên rồ hay không thì không biết, chỉ biết Takamina ít nói hẳn đi, bạn bè tranh cãi cũng không tham gia hay không cười hà hà phụ họa theo thì sao nhỉ ? »
« Em… »
« Chưa hết, điều quan trọng nhất là dạo này không thấy ở cạnh Acchan nữa, chẳng phải trước đây hai đứa như hình với bóng sao ? Đi đâu cũng đi chung, ngồi đâu cũng phải gần nhau, làm gì cũng làm chung .»
« … »
« Còn nữa chưa hết, cái này mới vui nè, lâu lâu lại hay liếc nhìn người ta, nhưng sau đó là vội vàng quay đi, cứ như sợ bị ai bắt gặp ấy. »
« … »
« Sao đây, chuyện này có điên rồ không Takahashi ? »
« Làm gì có chứ, chị nói linh tinh gì vậy Yukarin. »
« À ha, hết điên rồ chuyển sang linh tinh rồi hả ? Muốn có bằng chứng chứ gì. Để mình kêu Mariko đưa ra cho coi nhé. Ê Mari… »
Tôi vội vàng chồm qua bàn bịt miệng Yukarin lại. « Thôi, thôi ạ, được rồi ạ, không cần bằng chứng đâu. »
«Vậy giải trình đi chứ Takamina. »
« Bây giờ ạ ? »
« À ha, bây giờ đúng là không tiện. Vậy mai đi, khi kết thúc công việc, hẹn ở quán cà phê chúng ta hay ghé ở Shibuya. Ý, đồ ăn đem vào rồi. Này anh, vâng anh đấy, vâng món đó đó, của tôi đấy, vâng để đây nào. Cảm ơn. »

« Cái cô Yukarin kia làm gì mà như sợ mất phần thế, không có ai dành với cô đâu mà bắn nhắn lên thế. »
« Này kệ mình nhé, bạn Mariko, bạn ở không quá lo đến bên này hả ? Việc giảng hòa của bạn đến đâu rồi ? »
« Hòa giải gì ở đâu. Cô nói hai kẻ này hả ? » Vừa trả lời Yukarin, Mariko-sama vừa chỉ vào Miichan và Yuko. « Ôi ba chuyện trẻ con, mà kết thúc rồi phải không? Yuko ? Miichan ? »

« Ôi có gì đâu mà, Miichan nhỉ ? »
« Ừ, có gì đâu mà, chỉ là tranh cãi lớn tiếng thôi. Yuko nhỉ ? »

Nói rồi cả hai nhìn nhau phá lên cười. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu hai người không có tranh cãi dĩ nhiên là tốt rồi, thành ra tôi cười phụ họa theo. Bất chợt, cậu ấy quay nhìn sang tôi. Chết rồi. Tôi thấy mặt mình dần nóng lên. Tôi vội vàng cúi xuống món ăn vừa để trước mặt.


« Takamina, tốt nhất là em nói ngay bây giờ đi không cần chờ đến mai đâu. »
« … »
« Đùa đấy, không cần phải lo lắng. Mai là được rồi. »


-*-
« Oha…yo »

Vẫn chưa có ai. Cũng như mọi khi tôi vẫn là người đến sớm nhất. Cất túi xong vừa tính đi chào Natsu-sensei, người thiết kế vũ đạo cho AKB48 ở phòng kế bên phòng tập, thì
« Takamina , ohayo »

« A…Acchan » Sao hôm nay cậu ấy đến sớm thế này ?

« O…O…Ohayo »
« Cậu tính đi đâu vậy ? »
« Tớ… tớ tính sang chào Natsu-sensei ở phòng bên. »
« Vậy đợi tớ cất đồ xong đi cùng luôn nhé. »
« Ờ… ừ. »


« Natsu-sensei, Taka… Cửa khóa rồi . »
« Chắc sensei ra ngoài rồi. »
« Ừ, thôi về chờ vậy, dù sao thì chút nữa chúng ta cũng gặp. »


Rốt cuộc chỉ có hai chúng tôi trong phòng tập. Phải làm sao đây ? Trong khi tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào Acchan bất chợt nói,
« Takaminaaaaaaaaaaaa, buồn ngủ quá. » Vừa nói cậu ấy vừa lấy tay dụi mắt.
« Vậy … cậu nằm đây ngủ chút đi. Khi mọi người đến đông đủ và chuẩn bị tập tớ sẽ gọi dậy. »
« Còn Takamina, cậu sẽ làm gì ? »
« Tớ hả, tớ … chờ mọi người và coi lại sơ đồ vị trí, rồi coi qua thứ tự bài hát rồi … »
« Ừ… » Nhìn Acchan với vẻ mặt thật sự buồn ngủ và mệt mỏi. Cậu ấy không những phải tham gia các hoạt động cùng AKB48 cậu ấy còn đang tiến hành các họat động quảng bá cho bộ Photobook mới của mình, hiện đang phát hành quyển đầu tiên. Cậu ấy có tặng tôi một bản nhưng tôi chỉ mới coi qua ảnh bìa.
« Tớ ngồi đây đọc vậy, cậu có thể … ngủ ở đây cũng được. » Vừa nói tôi vừa nhanh chóng ngồi xuống và chỉ sang chỗ kế bên mình. Mặc kệ vấn đề gì tồn tại giữa chúng tôi, nhìn cậu ấy như vậy tôi không thể không làm gì đó.
« Nè Takamina. »
« Gì đó ?»
« Tớ có thể mượn lưng của cậu một chút không ? »
« Được chứ. » Sau khi tôi trả lời Acchan ngay lập tức chuyển tư thế sang dựa hẳn vào lưng tôi.

Phòng tập thật yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột sọat của tôi vang lên đều đặn. Khi tôi đọc đến trang cuối cùng của tập tài liệu, phòng tập đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn. Yên tĩnh đến độ tôi nghe được tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của Acchan trên lưng mình. Tôi cố gắng không cử động mạnh, tôi không muốn Acchan thức giấc. Tôi cảm thấy mình thật mâu thuẫn, tôi vừa muốn mọi người đến thật nhanh để tập, vừa muốn mọi người từ từ hãy đến, tôi muốn Acchan có thể nghỉ ngơi lâu hơn.

Cố gắng tránh mặt cậu ấy, không ở gần cậu ấy cũng không có ích gì. Tôi biết mình phải nói gì với Yukarin rồi, hi vọng chị ấy có thể giúp tôi giải quyết được tình trạng này. Tôi không muốn kéo dài thế này nữa với Acchan.


« Ohayo. A Taka…”
“Sụyt…”

Tôi đưa tay làm dấu giữ yên lặng với Rie. Rie gật đầu với tôi rồi cầm giỏ đồ đi về hướng góc phòng. Sau sự có mặt của Rie thì các cô gái khác cũng dần đến đông đủ. Tôi không có cách nào khác đành phải đánh thức Acchan dậy trước khi mọi người chuẩn bị vào vị trí luyện tập.


« Acchan, Acchan, dậy đi, tập nè. »
“…Hả, ừ …” Cậu ấy uể oải mở mắt nhìn tôi, lấy tay dụi mắt rồi … ngồi yên đó không động đậy.
“ Acchan, đi rửa mặt cho tỉnh đi kìa.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Kéo tớ dậy đi.”
“Tay đây.” Và cậu ấy chìa tay phải ra cho tôi. Tôi nắm lấy và dùng gần như hết sức để có thể kéo Acchan đứng dậy. Khi đã đứng dậy được rồi, cậu ấy nhìn tôi cười hìhì rồi chạy đi mất. Cậu ấy nhiều khi đáng yêu một cách kỳ lạ.


“Ê Takamina, TAKAMINA…”


“Hả? Có điếc đâu mà lớn tiếng vậy Miichan.”
“Ừ thì Takamina không điếc, chỉ là hồn bay theo BIRD rồi, nên em phải hét bự vậy để kéo về đấy.”
“Bird gì, bird nào ở đây?”
“Bird có họ bắt đầu bằng chữ M và kết thúc bằng chữ A đó.”
“Là sao?”
“Ôi giả khờ không hiểu kìa, Haruna chị lại đây coi có kẻ già đò không hiểu hoài kìa.”
“Hử… không hiểu cái gì? Ai không hiểu?”
“Trời, em mệt hai người quá nha, sao ai cũng đầu óc trên mây hết vậy ? Ý có Yuko, Yuko sẽ hiểu. YUKOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO”
“Vâng, có mặt, sẵn sàng phục vụ. Gì đó Miichan?” Nói vừa hết câu thì Yuko đã bay ngay vào để ôm lấy Paru lúc đó đang đứng cạnh Miichan. Bất chấp Paru cứ đẩy mình ra, Yuko vẫn cứ bám riết không buông. Nhiều khi tôi cũng phục chị ấy thật, sao lại có thể bám dai dẳng lấy Paru hoài không chán khi Paru đã nhiều lần, à không rất nhiều lần, đạp Yuko ra một cách không thương tiếc.
“Phục vụ ai vậy Yuko?” Miichan nhìn cảnh trước mặt vừa cười vửa hỏi.
“Cậu có thôi đi không, tránh xa tớ ra, chưa tập mà tớ đã thấy nóng rồi nè.”
“Không buông. Hì hì hì.” Yuko vẫn cứ nhăn nhở bám lấy Paru.

Paru đành nhìn sang tôi với ánh mắt kiểu “cậu làm gì đó coi Takamina”. Thế là tôi đành lớn giọng, “Mọi người tập trung ,chuẩn bị tập nào.” Và vỗ tay vào nhau để thu hút sự chú ý của các cô gái. Sau khi có được sự tập trung như mong muốn, tôi bước vội lên trên, vị trí thông thường của mình. Vừa lúc đó Natsu-sensei đẩy cửa bước vào. Acchan vẫn chưa thấy quay lại. Nhưng tôi không kịp có thời gian nghĩ đến cậu ấy nữa khi Natsu-sensei đưa cho tôi sơ đồ bố trí vị trí diễn mới. Vị trí của tôi không có thay đổi gì nhiều chỉ có khác trong cách bố trí thứ tự xuất hiện và một số chi tiết nhỏ khác.


“Tớ đứng đây hả?”


Bị hỏi bất ngờ từ phía sau tôi giật mình quay lại và thấy một Acchan đã tỉnh ngủ, đang cúi đầu nhìn về phía vài phút trước chắc là tờ giấy trong tay tôi.
“Về rồi à, chỗ cậu như cũ thôi, không thay đổi gì đâu.” Nói rồi tôi đưa tờ giấy đang cầm cho Acchan.


“Các em hiểu hết về vị trí của mình rồi phải không ? Thế thì bắt đầu tập nha.”


Sau hai giờ thì việc tập luyện ở studio kết thúc, chúng tôi nhanh chóng thu xếp đồ đạt và chuẩn bị di chuyển đến địa điểm tổ chức Japan Record Award để ráp sân khấu cho buổi diễn chính thức tối nay. Ngay khi lên xe, như thường lệ, tôi đã nhanh chóng chiếm ngay vị trí ghế ngồi lẻ nơi cửa sổ bên trái, nơi chỉ có một mình tôi để tránh phiền phức. Khoảng đường từ studio đến địa điểm tổ chức khá xa cộng thêm kẹt xe đã làm xe di chuyển rất chậm nên tôi tranh thủ chợp mắt. Tôi chỉ tỉnh dậy khi có tiếng ai đó gọi bảo đến nơi. Nhìn ra cửa sổ tôi thấy xe đã vào bãi đậu xe ở tầng hầm một tòa nhà. Ngay khi bước xuống cửa xe tôi đã thấy hai hàng dài các staff đang đứng chờ ở hai bên. Chúng tôi vội vã cúi đầu chào rồi theo chỉ dẫn để vào phòng thay đồ cất đồ đạt và chuẩn bị ra sân khấu. Và cũng như mọi khi dù tôi biết là đã được phân cho phòng thay đồ lớn nhất rồi nhưng với số lượng của chúng tôi thì tôi vẫn cứ thấy phòng thay đồ này nhỏ bé. Sau khi cất hai cái túi của mình vào góc trong cùng, tôi chạy ngay ra cửa để xem thử đã có thông báo về chuyện ra sân khấu chưa, nhưng với cảnh bận rộn tấp nập trước mắt thì có vẻ chúng tôi còn phải chờ một lúc nữa. Tôi đành quay lại phòng, kiếm cho mình một chỗ ngồi, đang tính mở hộp phấn ra thì,


“AKB48 minna-san, các bạn chuẩn bị nhé, phần tiếp theo là phần ráp sân khấu của các bạn.”


Không phấn nữa, tí nữa sẽ tính sau. Tôi cất đồ lại trong túi và đi nhanh ra cửa. Nhìn lại tôi thấy vẫn còn khá đông các cô gái chưa chuẩn bị di chuyển. Các cậu ấy vẫn cứ ngồi nguyên đấy làm chuyện mình đang làm dang dở. Tôi đành hắng giọng nói,

“Này, mọi người, đến giờ rồi, đi thôi. Đừng lề mề nữa.”

Phải đến khi đó thì các cậu ấy mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạt và lũ lượt đi ra cửa. Mấy cô nàng này nhiều lúc cũng rất phiền phức.


Việc ráp sân khấu diễn ra thuận lợi và kết thúc sau 2 tiếng, cũng là vừa đúng giờ cơm trưa. Ban tổ chức đã mang cơm trưa đến đặt vào phòng thay đồ của chúng tôi, thành ra vừa bước vào phòng là mọi người vội vàng chạy lại để xem hôm nay được ăn gì. Nhìn sơ qua là tôi biết mình sẽ chọn ngay hộp cơm Katsu, cầm vội hộp cơm và chai trà kế bên tôi đi về một góc mà tôi biết mình sẽ không thấy cậu ấy để có thể tập trung ăn cơm và suy nghĩ xem tối nay nên nói thế nào với Yukarin. Nhưng đó là tôi tính thế thôi chứ mọi chuyện không diễn ra như tôi mong muốn vì vừa ngồi xuống chưa kịp mở hộp cơm thì Miichan đã xà vào ngồi kế tôi và theo sau Miichan là Acchan. Sao giờ ăn nào cũng vậy thế này? Không trốn đi đâu được nữa tôi đành ngồi chịu trận, cũng may là còn có Miichan ở giữa. Tôi chẳng nói gì chỉ cắm cúi ăn, chỉ có Miichan với Acchan trò chuyện cùng nhau. Kết thúc hộp cơm của mình với tốc độ kỷ lục tôi uống vội chai trà rồi quay sang nói với hai người họ là tôi đi chuẩn bị trang điểm. Miichan gật đầu với tôi còn Acchan chỉ nhìn tôi cười nhẹ.

Và.

Lại ánh mắt ấy.


-*-

“ Nè ở đây Takamina.”
“Xin lỗi em đến trễ, đã có chút chuyện xảy ra thành ra …”
“Từ từ, uống nước đi rồi hãy nói tiếp.” Và Yukarin đẩy về phía tôi ly 1 ly nước lọc. Chụp lấy ly nước, tôi tu một hơi hết cạn rồi ngồi xuống phía đối diện Yukarin.
“Bình tĩnh chưa ? Vào vấn đề chính được chưa?”
“…”
“Vậy gọi thức ăn trước nhé.” Trong khi Yukarin gọi phục vụ mang thực đơn và một ly nước lọc khác cho tôi, thì tôi tìm cách trấn tĩnh và sắp xếp lại từ ngữ của mình để có thể nói rõ vấn đề cho Yukarin để chị ấy còn cho tôi vài lời khuyên. Chưa bao giờ tôi thấy cần ai đó dạy tôi phải làm gì như lúc này.
“Yukarin, chị phải giúp em.”
“Từ từ nào, Takamina mà mình biết rất ít khi nói câu này lắm. Chuyện gì đã xảy?”
“Chuyện là … em … cậu ấy …” không hiểu dũng khí của tôi bay biến đâu mất khi nói đến đây, tôi thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Em là em Takamina phải không ? Còn cậu ấy là cậu nào ?”
“Là … Atsuko.”
“Và …”
“Em không hiểu Atsuko nữa. Cậu ấy có thể nhìn em với ánh mắt đó vài tiếng trước nhưng sau đó có thể ôm chầm hay đùa giỡn với một người khác nhưng nếu mà là em thì .... Rồi những chuyện xảy ra giữa chúng em nữa, … giờ em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
“Khoan khoan Takamina. Mình không hiểu gì cả. Acchan nhìn em thế nào ? Rồi đùa giỡn gì nữa. Và quan trọng nhất là chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa?” Yukarin ngồi lặng yên trong ghế nhìn thẳng tôi chờ câu trả lời.

Hít vào một hơi dài tôi kể lại cho Yukarin chuyện xảy ra ở New York và cuộc hẹn xem phim sau đó của chúng tôi tại Tokyo. Rồi cách Acchan cư xử với tôi gần đây. Rồi cách tôi tránh mặt cậu ấy. Tôi cứ nói cho đến khi anh phục vụ mang thức ăn lên thì ngừng lại. Yukarin trong suốt thời gian đó không nói gì chỉ chăm chú nghe tôi nói. Sau khi thức ăn được dọn lên hết thì Yukarin mới vừa ăn vừa hỏi tôi,

“Hết rồi hả?”
“… Vẫn chưa thật ra thì hồi nãy … đã xảy ra một chuyện … nên em mới vội chạy đến nói Yukarin giúp em đấy.”
“Hồi nãy, chẳng phải là mấy em ghi hình cho Japan Record Award sao? Chuyện là thế nào?”


-*-
Trước đó 3 tiếng.

“Takaminaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.”
“Này, này, tránh ra, tránh ra Mocchi, đừng tiến lại gần.” Vừa hét tôi vừa tránh ra khỏi cái cô nàng có biệt danh là Mocchi kia đang tiến đến trước mặt tôi với vẻ mặt cực kỳ nham hiểm.
“Gì chứ, Takamina đứng yên xem nào. Chúng ta diễn xong còn gì, còn làm tốt đến thế nữa, Takamina phải thưởng gì cho Mocchi đi chứ.”
“Ơ …”
“Đấy chỉ cần đứng yên thế là được rồi. Trên đời này chưa có thứ gì dễ thương hơn lỗ tai của Takamina nha. Aaaaaaaaaaa thiệt là mềm mà.” Và thế là Mocchi bám riết lấy tôi lẫn lỗ tai của tôi. Các cô nàng khác đã quá quen với cảnh Mocchi quấy rối lỗ tai người khác nên chỉ nhìn tôi cười khoái trá, chẳng hề có ý định giúp đỡ. Tôi đang không biết tính sao thì

“Này hai người kia cản đường quá tránh ra coi nào.”

Mocchi và tôi cùng lúc quay đầu lại nhìn về hướng phát ra giọng nói. Là Acchan với vẻ mặt lạnh lùng kiểu “hai người có thôi đi không?”. Tôi muốn kiếm chỗ trốn ngay lúc đó cho rồi nhưng khổ nổi Mocchi vẫn chưa chịu buông tay. Mocchi còn nhìn lại cậu ấy và chậm rãi nói

“Đang bận, Maeda-san, xin chờ cho một chút. Mà bên kia trống kìa, bạn vòng qua đó mà đi.”

Cảm nhận được mọi chuyện đang bắt đầu không ổn. Tôi vội vùng ngay ra khỏi Mocchi và quay sang cười cầu tài với Acchan rồi chuyển cho Mocchi một nụ cười khác và bước ra chỗ trống để nói,

“Thôi nào mọi người tập trung dọn đồ về lại nhà hát chuẩn bị cho họat động cuối cùng của ngày hôm nay.”

Nói rồi, tôi chạy vội về góc phòng nơi để đồ đạt của mình để thu dọn. Quay đầu nhìn lại thì Mocchi và Acchan cũng đã đi về hướng để đồ của mình để dọn dẹp.


-*-
“Chỉ vậy thôi hả?” Vừa nói Yukarin vừa gắp một miếng thịt thiệt bự cho vào tô.
“Đâu có, vấn đề nghiêm trọng sau đó là Acchan không thèm nhìn đến mặt em nữa. Mọi khi là em sợ phải nhìn cậu ấy rồi lại nghĩ linh tinh và sợ cả ánh mắt cậu ấy nhìn em. Nhưng cậu ấy trong họp báo tại nhà hát đã coi em như không tồn tại. Ngay cả khi vào nghỉ ở phòng sau cậu ấy cũng tảng lờ coi em như không có luôn. Em … không hiểu gì hết? Em phải làm sao đây?”
“Có thật là em không hiểu không Takamina?”
“…”
“Thành thật đi Takamina, em biết chuyện gì đang xảy ra mà. Thôi để cho đơn giản, không nói đến Acchan nha, nói đến em thôi. Takamina em đối với Acchan có cảm giác gì?” Yukarin bình thản nói và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em …” Chị ấy nhiều khi thẳng thắn và trực tiếp đến đáng sợ.


Tôi và Atsuko?
Cảm giác gì ?


Câu hỏi của Yukarin cũng là câu hỏi tôi trốn tránh bấy lâu nay.

Tôi không muốn nghĩ đến vấn đề đó, không muốn nhìn thấy vấn đề đó tồn tại. Và tôi luôn cố gắng tập trung vào những thứ khác để quên đi. Tôi cũng biết dù đầu óc tôi nghĩ vậy nhưng trái tim tôi lại khác. Tôi hiểu rõ chuyện tôi không thích nhìn thấy Acchan ôm những cô bạn khác, không thích thấy cậu ấy đùa cợt quá đà với ai đó, không thích thấy cậu ấy không ở bên cạnh tôi, không thích cậu ấy xem như tôi không tồn tại, không thích …

Nhưng, tôi cũng sợ, tôi sợ cái ánh mắt cậu ấy nhìn tôi chờ đợi câu trả lời mà tôi thậm chí câu hỏi cũng không dám nghĩ đến. Tôi sợ cảm giác mất tự chủ của mình nếu chẳng may nhìn thật lâu vào đôi mắt đó.

Mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Từ New York hay là trước đó hay là từ sau buổi coi phim với cậu ấy, tôi … không muốn nghĩ đến.


“Em … khi Acchan bước lên xe đi mất và em chạy vội đến chỗ Yukarin, em đã sợ lắm. Em sợ mình đã đánh mất tình bạn giữa em và Atsuko. Em sợ cậu ấy sẽ không nói chuyện với em nữa. Em … em nghĩ …”
“Đừng nghĩ nhiều quá Takamina. Đừng suy nghĩ nữa, chỉ cảm nhận thôi. Em đối với Acchan có cảm giác gì?”
“Em … không biết.”
“ Không biết.” Vẻ kiên nhẫn trên mặt Yukarin biến mất thay vào đó là vẻ mặt đùa cợt thường thấy mỗi khi Yukarin làm MC. “Này Takahashi Minami, em không biết. Đó câu trả lời hay nhất mình từng được nghe đó. Em tính để mọi người chờ đến khi nào hả?”
“Nhưng mà, nếu như, …”
“Em thôi nhưng mà với nếu như đi. Đã nói là không nói về Acchan đang nói về em mà. Em có thể gạt tất cả mọi người nhưng em không thể gạt chính em đâu. Em biết rất rõ điều này mà, sao hả Takamina?”

Tiệm cà phê ở Shibuya nơi tôi đang ngồi với Yukarin bình thường đã rất yên tĩnh nhưng sao hôm nay tôi có cảm giác nó còn yên tĩnh hơn gấp bội. Tôi có cảm tưởng mọi thứ xung quanh mình dường như dừng lại khi tôi tìm cách nói từng chữ một.

“… Em … em … nghĩ … chắc là … em… yêu cậu ấy rồi.”

Tôi nhắm chặt mắt mình lại khi nói hết câu. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn Yukarin. Sự yên tĩnh tôi cảm nhận từ nãy đến giờ dường như càng lúc càng đè nặng lên không khí bao quanh chúng tôi. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tim của chính mình đang đập vội vã trong lồng ngực.

“Như một người bạn hả em ?” Yukarin hỏi tôi với một chất giọng nhẹ nhàng, dễ chịu nhất tôi từng được nghe.

“Không … không phải."

“Thế thì đến đâu ?”
“Đến … aaaaa … em không biết.”
“Lại không biết rồi.” Cho đến lúc này tôi mới ngẩng đầu lên nhìn Yukarin. Chị ấy lúc này nhìn tôi cười hỉ hả và dành cho tôi một ánh mắt dịu dàng thể hiện sự hài lòng rõ nét. Nhưng chẳng được bao lâu thì một vẻ bí hiểm đã xuất hiện trên mặt Yukarin.

“Đến đâu thì em không cần nói, mình không có dám nghe đâu chỉ có một người dám nghe thôi.” Nói rồi Yukarin chìa di động ra trước mặt tôi.

Trên màn hình di động hiển thị rõ rằng nó đang hoạt động và họat động với chức năng điện thoại hình ảnh. Và dù cho đây có là màn hình đi động nhỏ nhất thế giới đi nữa thì tôi vẫn có thể nhận ra người đang hiện diện bên đó là ai.


Là cậu ấy.

Là Atsuko.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét