maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Kawashi Nami & acchan tập1

Tựa: Nami & Acchan
Rating: G
Note: Chào mọi người, tuy nói đây là oneshot nhưng nó cúng khá dài nên mình sẽ update nhiều lần. Là truyện mình dịch nên có lỗi văn chương hay có gì khó hiểu thì mong mọi người góp ý kiến để mình cải thiện. Chân thành cảm ơn.
Paring: Đây là về Takacchan nhưng xin nói trước về tên của Takamina sẽ có chút thay đổi thành Kawachi Nami. Và có một số nhân vật phụ: Hinata(Miichan), Asahi(Nyan Nyan) và Ray.
Chúc mọi người coi cui vẻ.
Một, hai, ba, bốn… Được rồi, hãy tập lại một lần cuối và chúng ta sẽ nghỉ tại đây!” Nami nói.

Đó là tối thứ bảy và tất cả các cô gái vẫn đang luyện tập cho buổi biểu diễn “Beginner” vào tuần tới. Dù cho tất cả bọn họ đã rất mệt và muốn ngừng lại, nhưng Kawachi Nami dường như không có ý định cho họ nghỉ ngơi. Người Đội trưởng có quá nhiều năng lượng bên trong cơ thể nhỏ bé mà những thành viên khác tự hỏi liệu cô ấy có dùng thuốc kích thích hay không.

“Nói cho mình biết xem, chúng ta đã chọn cậu ta làm đội trưởng khi nào vậy?” Hinata hỏi Asahi.

“Chúng ta không có. Là Akimoto đã chọn, không phải chúng ta. Đó là lý do đến bây giờ chúng ta vẫn chưa ngủ.” Cô gái cao to trả lời.

Nhớ lại khi họ vẫn còn trong Persona, Asahi là đội trưởng. Chúa mới biết tại sao, khi họ gia nhập AKB48 để biểu diễn như một thần tượng, Akimoto Yashuhi quyết định cho Nami làm đội trưởng mới. Cô ấy thật sự là một người bạn tốt, nhưng họ càng yêu quý cô ấy nhiều bao nhiêu, thì họ thật sự muốn cô ấy chậm lại. Ở giữa buổi biểu diễn, Hinata không thể chịu được nữa. Cô dừng lại và hét lên:

“Mình mệt muốn chết rồi!!!”

Cô ngồi xuống, nản lòng. Vẫn có giới hạn về những gì họ có thể làm trong chỉ một ngày! Buổi diễn đâu phải vào ngày mai, là tuần tới cơ! Họ vẫn còn thời gian để luyện tập… sau đó. Cô biết mọi người đang nhìn mình, nhưng cô không quan tâm.. Nami phải hiểu chuyện này nếu cô ấy không muốn làm kẻ thù của Hinata. Mà đúng là vậy. Không ai có thể ép cô phải thức khi mà cô không muốn. Ngoại trừ Kuro-nyan. Nhưng khi mà cô như muốn đứt hơi, nó không còn quan trọng nữa. Trong giây lát, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, không biết nói gì hơn. Nami sẽ phản ứng như thế nào?Không có ai cả gan dám nói chuyện với cô ấy như thế này, khi mà ai cũng biết cái tính cách…khá con trai của cô. Maeda Atsuko, người bạn thân mới của Nami, là người duy nhất cười. Lần cuối cùng cô nói chuyện với Nami như thế này…Chà, cô đã phải ăn gối. Nhưng cô ngạc nhiên khi người bạn của mình bỏ cuộc và nói:

“Được rồi, hôm nay như thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục vào thứ hai. Cảm ơn mọi người vì đã làm việc chăm chỉ.”

Vị đội trưởng nói chuyện với Mariko một lát khi những người khác bắt đầu ra về. Sau khi cô ấy nói xong, Asahi và Hitana đang ngồi chờ cô tới. Khi đến gần họ cô liền cúi đầu..

“Mình xin lỗi. Mình không có ý muốn giết cậu.” Cô nói với Hinata.

“Ừ, vui tính nhỉ,” bạn cô liền trả lời “Cậu nên biết chúng mình ghét phải luyện tập vào tối thứ bảy. Sao hôm nay cậu lại có nhiều năng lượng thế? Cậu trông như đang ngồi trên lửa ấy.”

“Mình biết, nhưng mình không thể làm gì được. Mình phải cử động khi mình lo lắng.”

“Lo lắng?” Asahi nhăn mặt. “Ý cậu là sao? Tuần sau là tới rồi.”

Nami nhìn Asahi, tự hỏi có phải tập luyện đã làm cô ấy ngốc đi không. Cô ấy là người luôn biết đâu là vấn đề. Qúa rõ là không phải về buổi diễn. Chà, cô cũng đã quá mệt rồi nên cô giải thích:

“Không phải chuyện đó…” Cô nhìn quanh, hy vọng là ko có ai ở đây. “Ngày mai, chúng ta có một ngày nghỉ.”

“Vậy thì sao?” sau một lúc Hinata hỏi.

“Mình sẽ đi gặp Ray.” Nami nói, cố kiềm chế chính mình.

“RAY?!” Hai người còn lại hét lên. “Ý cậu là, Nữ danh ca đầy lôi cuốn, Ray?”

Im nào.

“Vậy là ngày mai cậu thật sự sẽ đi gặp cô ta? Mình tưởng cô có ta buổi phỏng vấn hay gì đó rồi chứ.” Hinata nói.

“Cô ấy đã hủy bỏ nó khi mình bảo với cô ấy mình rảnh.” Nami giải thích với giọng nói lí nhí.

Asahi cười tự mãn. Nami đôi khi cũng biết xấu hổ à…

“Vậy… cậu muốn gặp cô ta, cậu nói với cô ta và cô ta đồng ý? Cậu có nhớ cô ta hay gì đó ko vậy?”

“Cô ấy thậm chí không cho mình cơ hội để nhớ nữa là, cô ấy gọi cho mình mỗi ngày.”

“Mỗi ngày? Vậy là cả hai đang hẹn hò?” Hinata cười khi quay sang Asahi. “Này, bạn của chúng ta là L kìa.”

“Mình không phải!”

“Hẹn hò nữ danh ca quyến rũ và nói rằng cậu không phải là L? Vậy, cậu là gì?” Asahi nói.

“Um… một người bạn thật sự tốt của cô ấy.”

“Mình tưởng cậu là người bạn thật tốt của Acchan!”

“Đương nhiên! Nhưng-"

“Cái gì? Cậu đang hẹn hò với cả hai người ư?”

Asahi và Hinata đã không còn mệt nữa. Họ muốn nhiều hơn.

“Không, mình-”

“Ôi, nhìn xem, cậu ấy đang đỏ mặt kìa!”

“Hãy chụp một bức ảnh nào!”

“Không được chụp! Và mình không đỏ mặt!” Nami hét lên.

“Đúng, hãy quay lại đi!” Hinata trả lời. “Chất lượng tốt hơn.”

“Cái gì?! Cậu…!”

Nami bắt đầu đuổi bắt hai người bạn của cô. Cô đáng lý không nên nói. Hay có lẽ cô nên nói với họ cô là L cho rồi… Không, họ sẽ không bao giờ để cho cô yên. Lần tới, nếu cô còn muốn nói với họ về chuyện của Ray, cô sẽ tự kết liễu mình trước tiên.

“Và… diễn!” Hinata nói. “Vậy nên thưa mọi người, chào mừng tới buổi diển đỏ mặt của Nami! Không phải chàng trai, là con gái! Vâng, Nami là con gái phòng khi bạn không biết. Chúng tôi giờ đang hỏi cô ấy về mối quan hệ giữa cô với Ray-“

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?” Asahi hỏi, khiến cho cả hai người còn lại ngừng vở “Mèo vờn chuột” của mình.

Họ nhìn lên và thấy Maeda Atsuko ở cửa, nhìn chằm chằm vào họ. Hinata ngay lập tức đóng điện thoại, hy vọng the face của AKB đã không ở đó lâu lắm. Cô thích Nami và Ray, nhưng cũng biết có chuyện gì đó giữa người bạn của mình và Maeda. Cô không muốn hủy hoại mọi thứ. Nami tiến tới gần cô ấy khi đang cầu nguyện tất cả vị thần mà cô biết. Cô không muốn Maeda nghe được chuyện về cô ấy… Cô ấy là người bạn tốt nhất của cô và lo sợ Acchan sẽ rời bỏ cô nếu cô ấy biết rằng cô…khác biệt.

“Không có gì. Mình chỉ bỏ quên vài thứ.” Maeda nói, tự hỏi họ đang làm gì.

“Ừm, cậu có thấy gì ko?”

“Mình có nên ko?”

“Không! Ý mình là, bọn mình chỉ đang trò chuyện về buổi biểu diễn.”

“Vừa nói vừa chạy à?”

“Ừ…Cậu biết đấy… để tỉnh ngủ.”

Maeda nhìn họ một cách kì quặc rồi rời khỏi.

“Chờ đã! Bọn mình cũng về luôn. Chúng ta cùng đi đi.” Ba người còn lại nói.

Họ phải đảm bảo rằng cô ấy không nghe thấy gì. Nếu Acchan mà biết được quá khứ của họ, họ sẽ chết chắc. Nhưng sau khi nói chuyện với cô ấy, họ đã chắc chắn, cô ấy không biết gì cả.

“À, mình đi hướng này. Gặp lại sau!” Nami nói.

“Ngày mai vui vẻ nhé.” Hinata trả lời với một nụ cười.

Nami không trả lời và bỏ đi. Sau đó, cả ba người còn lại cũng đi theo những hướng khác nhau. Khi đi một mình, Maeda nghĩ:

“Cậu ấy đang làm gì vậy nhỉ? Mình nghe có gì đó liên quan tới Ray… Có thể nào là Ray? Là cô nàng Ray? Không, hẳn là mình đã tưởng tượng, Nami không phải là kiểu người con gái sẽ thích một ca sĩ như Ray. Cậu ấy quá… Ừ, có lẽ chỉ có mình.”

Cô bắt đầu nghĩ về những gì mình muốn làm vào ngày mai khi những đám mây đang che phủ mặt trăng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét