maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Sự cô đơn bất tận chương 8 phần 1

Cuộc sống mới!!! (Phần 1)
Đúng như lời nói của Acchan, bọn cô được tự do thoải mái đi lại trong tòa lâu đài. Bữa ăn đã có người chuẩn bị sẵn, ở đây còn có bồn tắm lớn đến mức có thể bơi được. Nếu buồn chán thì có thể đi tham quan vườn hoa, dù sao khu vườn rộng lớn như vậy, vài ngày cũng không thể xem hết được. Còn không thì có thể đi đến phía sau tòa lâu đài, nơi có sân tennis, sân bóng rổ và một công viên nhỏ...Chỉ trừ việc đi ra khỏi tòa lâu đài, mọi việc ở đây đều không hạn chế, hơn nữa bọn Acchan dường như cảm thấy bọn cô sợ hãi nên cũng không dám đến gần, bọn họ chỉ đứng quan sát bọn cô từ xa.

“Yuko~~~~~~”
Một tiếng gọi phát ra từ phòng khách, chủ nhân tiếng nói chính là Haruna, người mà cô ấy gọi không biết đã chạy đi đâu trốn mất rồi. Nguyên nhân là do Haruna nhất định không chịu tin rằng đôi răng nanh của Yuko là thật, cô kiên quyết phải nhổ ra để chứng minh mình đúng. Mặc kệ cho Yuko đem tất cả trò chơi để trước mặt, Haruna hoàn toàn không thèm để ý. Thế là hai người bắt đầu trò chơi trốn tìm...

“Haruna, cậu đủ rồi đấy! Cho dù răng nanh của Yuko có là giả đi chăng nữa thì cậu cũng không cần thiết phải nhổ nó ra.”
“Nhưng mà Minami, cậu không thấy răng nanh của Yuko rất giống răng giả sao? Hơn nữa nó lại dài và xấu xí như vậy, để mình giúp cậu ấy nhổ nó ra cho đẹp.”
“Cậu...ôi! Đầu mình đau quá...”
Minami ôm lấy đầu, sao lại đau như vậy? Mình bị bệnh gì rồi sao?
“Không sao đâu! Cậu cứ để cho Haruna nhổ đi, việc này không phải rất thú vị sao? Haruna, Yuko đang trốn trong phòng Yuki đấy, cậu đi tìm thử xem...”
Đứng trên lầu, Acchan vừa cười vừa nói. Cô không những không ngăn cản mà còn chỉ chỗ cho Haruna. Tưởng tượng vẻ mặt hài hước của Yuko khi bị Haruna đuổi bắt, Acchan đã không hề ngại ngùng bán đứng cô bạn thân của mình.
“Nhưng Acchan, Yuko cậu ấy...xem ra rất đau đớn...”
“Cậu đừng lo, Yuko không giận đâu, cũng không hề cảm thấy đau, cậu không thấy cậu ấy đang chơi rất vui sao?”
“Hả? Bộ cậu ấy vui lắm sao? Này Haruna, cậu đợi chút, cậu định đi nhổ răng của Yuko thật sao...?”

Hahaha! Cô lại muộn mất rồi! Haruna vừa nghe xong đã chạy ngay lên cầu thang. Ngồi lại trên ghế, Minami tiếp tục suy nghĩ tính về cách kì lạ của Haruna, mặc dù đã quen nhau lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cô gái thường hay có những hành động kì lạ này.
“Cậu sao vậy? Không được khỏe à?”
Ngồi bên cạnh Minami, Acchan đưa tay lên rồi đột ngột dừng lại, ánh mắt toát lên một nỗi buồn khó tả. Nhìn cô ấy như vậy, Acchan không kìm lòng muốn được ôm chặt, an ủi cô ấy, cô rất muốn nói là mình nhất định sẽ bảo vệ cô ấy. Nhưng nghĩ lại, liệu cô có đủ tư cách để nói những lời này không...?

“À, cái đó...mình không hề sợ cậu đâu, cậu đừng có như vậy...”
“Vậy sao?” Acchan cười nhẹ “Mình nhớ khi mình vừa gặp cậu, cậu luôn tránh né mình, bây giờ sao lại...”
“Đó là bởi vì...bởi vì...nói tóm lại là mình không hề sợ cậu...chỉ là...”
Minami cuối thấp đầu xuống, giọng nói lắp bắp, làm cho Acchan không thể nhịn cười.
“Mình có thể mượn vai cậu một chút được không?”
“Hả...?”
Không đợi cô trả lời, Acchan đã nghiêng đầu đặt nhẹ lên vai cô, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác an toàn dễ chịu, miệng cô ấy khẽ cười, trông có vẻ rất hạnh phúc. À mà không phải, cô đang nghĩ gì vậy, sao lại có từ hạnh phúc ở đây?
“Cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại đánh vào đầu mình thế?”
“Không...Không có gì...Á! Không xong rồi...”
Minami đột nhiên hét lên làm cho Acchan đang nằm bên cạnh nhanh chóng đưa tay lên bịt đôi tai lại nhìn cô một cách giận dỗi.
“Sao mình lại quên đi sự việc quan trọng này? Không thấy bọn mình về, viện trưởng nhất định sẽ rất lo lắng.”
“Minami, trước giờ mình vẫn hay tự hỏi, viện trưởng mà cậu luôn nhắc đến là ai vậy?”
“A! Xin lỗi, mình vẫn chưa nói rõ. Bọn mình đều là cô nhi lớn lên trong trại mồ côi, tên của bọn mình đều là do viện trưởng đặt...”
“Vậy...còn Sato thì sao?”
“À... mình với anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi. Tình cảm của tụi mình rất tốt, anh ấy rất quan tâm chăm sóc bọn mình.”
“Là quan tâm chăm sóc các cậu hay là đặc biệt quan tâm chăm sóc “cậu”?”
Acchan tiến gần lại làm cho Minami đỏ mặt ngượng ngùng, nghe cô ấy nhấn mạnh chữ “đặc biệt quan tâm chăm sóc” cô có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi, đang lúc chưa biết phản ứng thế nào thì cô nghe tiếng gào lên ở trên lầu.
“Yuki...Acchan...hai cậu nhớ đấy...!!!”

Chúng ta quay lại một chút, Yuko đang chạy qua chạy lại tìm chỗ trốn, cuối cùng cô chạy đến phòng Yuki. Vốn dĩ cô nghĩ đây là nơi an toàn nhất nhưng khi vừa vào phòng đã lập tức bị Yuki đuổi ra khỏi cửa.
“Này, Yuki, cậu cho mình trốn ở đây một lát đi.”
“Không được! Acchan rất thích thú với vẻ mặt ngu ngốc của cậu, cậu ấy nhất định sẽ nói cho Haruna biết cậu đang trốn ở đây, mình không muốn hai cậu làm loạn phòng của mình lên.”
“Không đâu! Acchan làm sao biết mình trốn ở đây được...”
“Đấy, cô ấy đang chạy đến kìa...”
“YUKO!” Haruna hét lên từ xa.
“Huhuhuhu... cho mình vào phòng mau lên...” Yuko vẻ mặt đau khổ
Rầm...Yuki hoàn toàn không do dự đóng sập cửa lại.
Yuko xấu số của chúng ta không biết phải chạy đi đâu. Haruna đã chạy đến gần định ôm lấy cô không cho cô chạy thoát, Yuko liền cúi người xuống tránh né trong gang tấc. Hai người bọn họ lại tiếp tục cuộc đuổi bắt lòng vòng tòa lâu đài...

“Cái cậu Haruna này thiệt tình...Xin lỗi! Đã làm phiền đến mọi người, để mình đi ngăn cậu ấy lại.”
“Đợi đã Minami! Cậu ngốc thật! Cậu không thấy hai người bọn họ đang chơi với nhau rất vui vẻ sao? Cậu đừng có đi làm phiền bọn họ.”
“Cái gì? Làm phiền sao? Cậu không nghe tiếng Yuko rất thê thảm à?”
“Đã nói là cậu ngốc mà cậu không tin.”

Đột nhiên lại có một tiếng hét nữa vang lên...tòa lâu đài dạo này bị làm sao vậy? Nếu không phải vì nó nằm trên một ngọn núi xa xôi hẻo lánh thì nhất định bọn họ đã làm phiền đến cả một dãy phố rồi. Quan sát kỹ, mọi người sống ở đây đều bắt đầu có thói quen đeo nút bịt tai lại...
“Cậu đừng có khóc nữa có được không?”
“Mình đâu có cố ý đâu, sao cậu lại nạt mình. Huhuhu...”
Đối tượng lần này là Tomomi và Tomochin. Chẳng biết bọn họ đang làm cái gì, chỉ thấy Tomomi đang khóc rất to.
“Ai bảo cậu chứ, mình không phải đã nhắc là cậu không được tùy tiện đụng vào đồ của mình hay sao?”
“Tomochin, có gì từ từ nói. Cậu làm Tomomi khóc rồi kìa.”
Tiếng ồn ào đã làm cho hai người ở phòng khách tò mò chạy ra, nhưng sự có mặt của họ lại làm cho Tomochin càng thêm giận dữ.
“Cậu còn nói nữa. Cũng tại cậu bảo mình trông coi cậu ấy.”
“Mình chẳng qua chỉ muốn xem con vật dễ thương đó thôi mà, mình chỉ đụng nhẹ thôi, có làm việc gì xấu đâu...”
“Tomochin, chẳng qua chỉ là một con thú nhồi bông thôi mà, cậu có cần giận dữ như vậy không? Những thứ đó cậu đâu có thích chơi, sao lại không cho cậu ấy mượn? Hơn nữa cậu cũng đã “lớn tuổi” rồi, không thích hợp chơi thú nhồi bông đâu.”
“Maeda Atsuko...cậu...cậu nhớ đấy. Tức chết đi được, thật là tức chết đi được...”
“Xí, không cho mượn thì thôi, Tomochin thật là keo kiệt.” Tomomi vừa nói vừa chạy đi.
“Cái gì? Cậu đứng lại đây cho mình.”

Tòa lâu đài thật là náo nhiệt, nhưng có một người lại không chịu được sự khác lạ bất thường này, cô đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Yuki, cậu đi đâu đấy?”
“Ở đây ồn ào quá mình không tập trung đọc sách được, mình muốn đi ra ngoài khu vườn một chút.”
Bỏ mặc Yuki, Acchan lại tiếp tục nằm thư giãn trên đùi Minami. Chỉ tội nghiệp cho Minami, cô hoàn toàn không dám nhúc nhích, hai tay để lên cao, cố gắng không chạm vào cơ thể Acchan.
Khi ra ngoài khu vườn, có một sự kinh ngạc đang chờ đợi Yuki...không biết có phải do Acchan đã sắp xếp từ trước hay không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét