maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

chương 7 sự cô đơn bất tận

Ma cà rồng (phần 1)
Sáng hôm sau, tám người bọn họ đang ngồi trong phòng khách vừa ăn sáng vừa xem tivi một cách vui vẻ, nhưng bọn họ không thể nào ngờ rằng chỉ một lát nữa thôi mà số phận của bọn họ sẽ rẽ theo một ngã khác. Ông trời thật biết đùa, ông đã mở ra một trò chơi lớn nhất trong lịch sử cho bốn con người đau khổ kia. Cho dù có mang một tấm thân bất tử, bọn họ vẫn không thể thoát khỏi sự trêu đùa của số phận.

[Gần đây liên tục xảy ra nhiều vụ mất tích bí ẩn và những vụ giết người kì lạ, người ta đã tìm thấy rất nhiều chứng cứ có liên quan đến nhau về những nạn nhân mất tích và vụ án mạng trên, do trạng thái xác chết rất kỳ lạ, nơi tìm thấy xác chết lại không phải là hiện trường đầu tiên...]

Bản tin buổi sáng làm cho bầu không khí trong phòng khách trở nên nặng nề. Yuko lập tức tắt tivi, tránh những ảnh hưởng xấu đến tâm trạng của mọi người, hơn nữa ở đây còn có trẻ vị thành niên.
“Vừa sáng sớm đã xem một tin tức khó chịu thế này, không tốt cho sức khỏe đâu, tụi mình tập trung ăn sáng đi.”
Mặc dù nói vậy nhưng bọn Yuko đã đứng dậy đi theo Acchan rời khỏi phòng khách, để lại những vị khách của chúng ta vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu. Đây không phải là lần đầu tiên bọn Minami thấy hành động kỳ lạ thế này của những người ở lâu đài, nhưng lại không tiện hỏi ra lời, chỉ biết tiếp tục im lặng ăn phần ăn của mình. Bốn người kia sau khi đến phòng đọc sách liền mở tivi tiếp tục xem bản tin lúc nãy, bởi vì bọn họ nhận ra trạng thái của xác chết rất kì lạ. Nạn nhân không chỉ là một cái xác trắng bệch không còn chút máu mà trên người hoàn toàn không có vết thương nào, điều đáng nói là trên cổ bọn họ còn có thêm một dấu răng khá sâu.
“Acchan...cậu nghĩ sao?”
Acchan nhìn Yuki không nói gì, nhưng Yuki đã hiểu ý cô liền gật đầu, sau đó cô ra hiệu cho người hầu.
“Hai người tình cảm tốt quá, chỉ nhìn thôi mà đã hiểu đối phương nghĩ gì.”
“Vậy cậu không hiểu ý mình sao Yuko?”
“Không phải là không hiểu, chỉ là cảm thấy cậu và Yuki đôi khi hiểu nhau đến mức đáng kinh ngạc.”
Acchan chỉ cười nhẹ, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng dịu bao trùm cả một khoảng không gian rộng lớn, nhưng đối với bốn người bọn họ, đây lại là dấu hiệu của một cơn bão lớn, khi thủy triều đến sẽ cuốn trôi đi bất cứ vật gì ngáng chân nó.

“Chúng tôi đến rồi.”
Xuất hiện đằng sau cánh cửa là những người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tòa lâu đài, cũng là những người mà bọn Acchan tin tưởng. Bọn họ chính là đội trưởng đội Ninja Akimoto Sayaka và Miyazawa Sae. Yuki thuật lại sự việc lúc nãy, bọn họ ngay lập tức trở nên căng thẳng...
“Không lẽ chủ nhân cho là những người trong đội Ninja của chúng tôi làm sao?”
“Hai người đừng quá kích động, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo của hai người, cũng tin tưởng vào đội Ninja sẽ không phá bỏ lời thề mà Acchan đã lập ra. Chúng tôi gọi hai người đến đây ngoài việc âm thầm điều tra toàn bộ thành viên trong đội Ninja ra, còn nhờ hai người đi thám thính tình hình...nói không chừng...đã đến lúc rồi.”
Lời nói của Yuki làm cho mọi người trở nên bồn chồn bất an. Sae và Sayaka cũng biết rất rõ lời tiên tri, nếu việc đó mà đến thì...

“Việc gì đến cũng phải đến, mình cũng đã đợi lâu lắm rồi...từ khi bắt đầu, số phận đã an bài cuộc quyết đấu giữa mình và bọn chúng. Mình không muốn cứ tiếp tục phải chờ đợi như vậy, tốt nhất là bọn chúng xuất hiện nhanh lên, mình không còn kiên nhẫn nữa đâu...mình muốn kết thúc sự việc này...”
Cái chết đối với họ mà nói hoàn toàn không đáng sợ, bọn họ đã sống quá lâu rồi. Bây giờ điều ân hận duy nhất là phải rời xa Minami. Minami… cậu có thể đợi mình không? Đợi cho đến khi mình không còn là quái vật bất tử nữa, đợi cho đến khi chúng ta đều là con người, chúng ta mới gặp nhau có được không?

Bịch...hai thân hình nhỏ bé ngã nhoài xuống đất, người đẩy bọn họ là Mamoru, quản gia của tòa lâu đài. Phát hiện ra sự có mặt của bọn họ, người đầu tiên bị kích động không phải là Acchan, mà là Yuki. Hai tay cô ôm lấy thân thể nhỏ bé của Mayu liên tục lắc mạnh.
“Nói mau, cậu đã nghe được những gì? Cậu rốt cuộc đã nghe được những gì?”
“Mình...mình không phải cố ý...bọn mình định đi tìm nhà vệ sinh...sau đó lạc đường...”
Mayu sợ hãi lắp bắp trả lời câu hỏi của Yuki, sau đó cô nhìn thấy mắt của Yuki từ từ chuyển sang màu đỏ sẫm. Mayu không thể tin được vào mắt mình...cái này...không lẽ cô ấy đeo kính sát tròng có thể tự đổi màu sao? Còn không là nhất định mình đã nhìn nhầm...
“Vậy cậu đã nghe được những gì?”
“Cái đó...ma cà rồng gì đó...các cậu đang đùa phải không?”
Nghe đến đây, Yuki liền đứng bất động vô hồn. Tại sao? Tại sao cậu lại nghe lén? Cậu có biết nếu cậu nghe được bí mật này thì cả đời cậu cũng sẽ không được rời khỏi tòa lâu đài?
“Yuki, cậu bình tĩnh lại, cậu làm bọn họ sợ rồi kìa.” Yuko chạy đến bên cạnh kéo Yuki ra.
“Xin hỏi...có cần chúng tôi động thủ không?”
Bí mật này không thể để cho con người biết được, để bảo vệ bản thân cũng như tránh xa những rắc rối bên ngoài, Sayaka và Sae vẫn thường hay làm nhiệm vụ diệt khẩu. Ánh mắt của bọn họ đã đổi sang hai màu khác nhau. Màu xanh da trời là màu của ma cà rồng đời thứ hai, màu xanh lá cây là màu của ma cà rồng đời thứ 3.
“Hai người lui ra trước đi!”
Tình hình hiện tại không chỉ làm cho Yuko thấy đau đầu mà đến cả Acchan, chủ nhân của tòa lâu đài cũng ko biết phải xử trí như thế nào. Cô vừa ra quyết định để cho bọn họ trở lại cuộc sống bình thường, không ngờ bọn họ lại tự chuốc họa vào thân.
“Quy định của tòa lâu đài không thể nào làm trái được, mặc dù quy định đó là do mình đặt ra. Cho nên...”
“Huhuhu...bọn mình không phải cố ý đâu, các cậu đừng có cắn bọn mình...bọn mình hứa sẽ không nói ra ngoài...”
Lời nói của Acchan đã bị giọng nói của Tomomi làm cho đứt đoạn, xem ra bọn họ đã xem phim quá nhiều, ai nói ma cà rồng nhất định phải cắn người chứ?
“Thôi được! Tomomi sẽ do Tomochin trông coi, còn Mayu...Yuki cậu muốn tự mình trông coi hay là để Yuko, mình để cậu quyết định! Còn Mayu và Tomomi, hai cậu nên nhớ , tuyệt đối không được tự ý bước ra khỏi tòa lâu đài, nếu bước ra...thì các cậu sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình!”

“Mình phản đối! Tại sao mình lại phải trông coi Tomomi chứ?”
“Cậu trông chừng cô ấy cẩn thận...nếu cô ấy mà bước ra khỏi tòa lâu đài, thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm lấy đi mạng sống của cô ấy, nếu không thì cậu tự mình đi đến địa lao mà ngồi.”
Thật quá đáng! Ma cà rồng thì sao chứ? Ngoài việc bọn họ là một lũ quái vật không thể chết, sở hữu vẻ đẹp vĩnh cửu ra, bọn họ đâu khác gì con người, bọn họ cũng sợ đau, sợ bị dày vò, sợ bị tổn thương...Việc đáng nói nhất là bọn họ còn quen biết một tên ma cà rồng đời đầu xấu bụng, đáng ghét – Maeda Atsuko.

“Thật là tức chết đi được! Cậu đi theo mình.”
Tomochin vừa tức giận vừa kéo Tomomi đang khóc lóc đi ra khỏi phòng, bây giờ chỉ còn lại Mayu chờ Yuki quyết định. Yuki vô vọng ném mình lên ghế sofa, hai tay nắm chặt lấy đôi vai, môi cô đã bị mình cắn chặt đến chảy cả máu. Cô còn biết làm gì nữa? Bây giờ phải làm gì để bi kịch một trăm năm trước không tái diễn lại? Cái gì mà không thể yêu? Mặc dù cô vẫn liên tục nói với bọn Acchan như vậy, nhưng người đầu tiên không giữ được lòng mình lại chính là cô, cho nên cô mới sợ hãi không dám tiếp cận Mayu.
“À...Yuki, Mayu cứ để cho mình trông coi! Acchan này, cậu phải trả lời ra sao với Minami đây? Lấy lí do gì bây giờ?” Yuko không đành lòng thấy Yuki như vậy, liền tự mình quyết định. Chỉ là bây giờ bọn họ không biết nên dùng lí do gì để thuyết phục hai người còn lại bên ngoài. Dường như đã nghĩ ra gì đó, Acchan dẫn Mayu và gọi Tomomi cùng nhau đi ra phòng khách.

Khi bọn họ vừa đến nơi, Minami đã vội vàng chạy đến bên cạnh Tomomi, lo lắng hỏi lí do cô ấy khóc.
“Tomomi sao vậy? Sao em lại khóc?”
“Chị Minami...làm sao bây giờ...phải làm sao đây?”
“Đã xảy ra chuyện gì? Nín đi nào. Mayu, em nói xem, hai em không phải đi tìm nhà vệ sinh sao?”
“Tụi...tụi em......”
“Thôi để mình nói! Minami, bọn Mayu vừa làm vỡ chiếc bình cổ mà ba mình sinh thời rất yêu thích, giá trị của nó khoảng 500 triệu yên. Cho nên mình sẽ giữ bọn họ ở lại làm việc trả nợ, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“5,5,5,5...500 triệu yên? Thành thật xin lỗi, không ngờ bọn Mayu làm vỡ một vật quí giá đến như vậy, nhưng do bọn nó còn nhỏ, cậu có thể giữ mình ở lại làm thay không? Bất cứ việc gì mình cũng làm, xin cậu hãy tha thứ cho bọn nó.”
Con số này không chỉ làm cho Minami giật mình mà đến cả Yuko cũng kinh ngạc không kém. Cô xoay qua nhìn Acchan, trong tòa lâu đài của bọn họ có vật giá trị đến như vậy sao? Lí do này liệu có hơi quá không?
“Chị Minami! Không phải vậy đâu...”
Nghe thấy mình bị vu oan làm vỡ đồ, hai cô gái lập tức lên tiếng bác bỏ, nhưng họ biết nói thế nào bây giờ? Không lẽ nói mình vừa nghe lén biết được bọn Acchan thật ra là ma cà rồng? Không chừng bọn họ có thể là hung thủ của những vụ án mạng khi nãy trên tivi. Cho dù có nói thật đi nữa thì liệu chị Minami có tin ko? Hơn nữa nếu đó là sự thật, tuyệt đối không thể để chị Minami và chị Haruna tiếp tục ở lại nơi này, phải nghĩ cách gì đó...phải nghĩ ra cách gì đó...
“Không cần đâu! Chiếc bình cổ là do tụi mình làm vỡ, không liên quan gì đến chị Minami. Tụi mình tình nguyện ở lại đây làm công cả đời để trả nợ, xin các cậu hãy để cho chị Minami và chị Haruna đi về đi, viện trưởng nhất định sẽ rất lo lắng.”
“Mayu...Tomomi... Không được! Acchan, mình sẽ ở lại đây, xin cậu hãy để cho bọn họ trở về cô nhi viện, mình sẽ nhận lấy toàn bộ trách nhiệm.”
“Mình cũng sẽ ở lại đây làm công.” Haruna nói.
Tình hình này là thế nào? Yuko mắt mở to nhìn bọn họ tranh nhau để được ở lại “trả nợ”, Acchan cũng đau đầu không kém, cô nói lí do này chỉ để hù dọa bọn họ, nhưng cô lại quên mất việc Minami có một tính xấu là rất thích ôm hết trách nhiệm lên người.

“Các cậu không ai quyền được rời khỏi nơi này...”
Cửa lớn đột ngột mở ra, một giọng đàn ông truyền vào, sau đó thấy Sae bị ném vào phòng khách, vẻ mặt đau đớn nằm trên sàn. Khi chủ nhân của giọng nói xuất hiện, Acchan, Yuko, Yuki và Tomochin không dám tin vào mắt mình, tại sao...tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Không lẽ............

“Lâu rồi không gặp......các bạn của tôi...!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét