maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Chương 5

Atsuko

“ Cậu có nghe thấy tớ không Acchan?” Tiếng gọi của Takamina kéo tôi về với thực tại.

“Cậu cảm thấy không khỏe hả? Tớ thấy biểu hiện của cậu kỳ lắm.”
Vừa nói Takamina vừa nhìn tôi một cách lo lắng. Takamina à, cậu không giúp tớ giải quyết vấn đề này thì thôi, đừng làm cho nó trầm trọng hơn nữa, đừng lúc nào cũng lo lắng cho tớ như vậy.

“Không có gì đâu, tớ chỉ đang suy nghĩ một chút việc thôi.”
“Cậu không có gì là tốt rồi. À với tình hình của chúng ta hiện nay, tớ nghĩ chỉ cần hết đoạn đường này là chúng ta có thể thấy hàng quán, phố xá hay trạm xăng rồi.”
“Ừ.” Bất giác tôi mỉm cười. Việc tôi lo lắng và việc câu ấy lo lắng sao chẳng khi nào giống nhau.

“Cậu cười gì vậy Acchan? Bộ nghĩ đến chuyện gì vui hả ? Kể tớ nghe đi.”
“Ừ, tớ nghĩ ra chuyện này vui lắm. Tớ biết cậu phải mua cái gì cho tớ với 3000 yen rồi . Đại gia chuẩn bị hầu bao đi nhé.”
“Ra là chuyện này, rồi rồi cậu muốn gì hả Acchan ?”
“Một vé xem phim và một ly trà sữa. Quan trọng nhất là điều kiện, một là cậu phải đi coi với tớ hai là phim phải do tớ chọn. Thế nào đại gia? Vậy là hời cho đại gia lắm rồi, nếu trúng ngày giảm giá chẳng phải đại gia không tốn đến 3000 yen sao?”
“Đồng ý với vé xem phim và trà sữa, nhưng đi chung với cậu thì chưa chắc. Cậu cũng biết là lịch làm việc của chúng ta rất ít khi trùng nhau nếu muốn đi chung thì phải chờ lâu lắm.”
“Tớ có thể chờ. Với lại cái này là do cậu hứa từ đầu đó nha. Takamina mà tớ biết không phải là dạng người nói không giữ lấy lời. Thành ra cậu về từ từ tính với lịch làm việc của cậu đi, làm sao thì làm cho nó trùng với của tớ là được rồi.”

“Ờ để về Nhật rồi tớ tính.”
“À tớ có thể chờ nhưng không được lâu quá nhé.”
“Rồi, rồi.”

Sau khi thu xếp để chúng tôi lại có một cuộc hẹn riêng khác thì tôi với Takamina nói chuyện linh tinh về buổi diễn sắp tới ở NY của AKB48.


Chúng tôi cứ đi như thế cho đến khi gặp một ngã rẽ với góc nhìn rộng hướng xuống cả thành phố bên dưới.
New York giờ đây hiện ra với những tòa nhà cao tầng nối tiếp sáng rực rỡ trong đêm. Cảnh tượng thật đẹp và thu hút. Tôi và Takamina bất chợt đứng lặng yên nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp trước mặt. Gió thổi từng cơn qua nơi chúng tôi đứng làm tôi bất chợt run lên. Takamina thấy thế đã vòng tay ôm lấy vai để giữ ấm cho tôi. Cậu ấy lúc nào cũng thấp hơn người ta nhưng lại thích nhất là khóac vai hay ôm vai người khác. Tôi quay lại mỉm cười và vòng tay mình qua eo cậu ấy. Trong ánh sáng vàng hắt ra từ đèn đường hai bên và chút ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ cảnh quang trước mắt, khuôn mặt Takamina hiện lên thân thuộc đến độ trước khi kịp suy nghĩ tôi đã kéo cậu ấy vào sát mình và đặt lên môi cậu ấy một nụ hôn. Khi chúng tôi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi lập tức tránh nhau ra. Takamina không nhìn về phía tôi, cậu ấy nhìn về thành phố trong khi tôi dán mắt mình vào cậu ấy. Gió vẫn cứ thổi. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh và gấp gáp trong lồng ngực mặc cho tiếng gió vẫn cứ rít qua tai. Takamina vẫn đứng yên bất động. Tôi vừa làm gì thế này, tôi đã …

Thời gian cứ như vừa ngừng lại.

Và chỉ chuyển động tiếp khi tôi nghe thấy Takamina nói « Chúng ta đi tiếp đi ». Giọng nói của cậu ấy không mang một âm sắc hay một dấu hiệu gì đặc biệt. Nó trầm tĩnh và … bình thường. Điều đó làm tôi bất giác nhói đau. Không đợi tôi trả lời, Takamina quay về hướng dốc xuống và bước đi. Đừng quay lưng lại với tớ, xin cậu đấy.


« Acchan »


Vẫn với giọng điệu trầm tĩnh vừa đủ để át tiếng gió thổi, cậu ấy gọi tôi một lần nữa nhưng vẫn không quay lại nhìn tôi. Tôi chỉ còn biết bước theo.

Yên lặng ngự trị giữa hai chúng tôi. Trong không gian chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng bước chân của chúng tôi. Càng đi về cuối đường tiếng gió giảm dần và rồi tắt hẳn. Chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp của hai chúng tôi. Tôi biết mình phải nói gì đó hay phải làm gì đó ngay lúc này. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng, Takamina đã đứng lại và nói :

« Hãy coi như không có chuyện gì xảy ra nha Acchan. » Giọng nói cậu ấy lúc này đã không còn trầm tĩnh và không âm điệu như lúc nãy nữa mà nó run lên và đầy cảm giác bất an. « Tớ thấy trạm xăng rồi, chúng ta có thể hỏi taxi ở đó. Chúng ta đi nhanh lên nhé. »


« Takamina, tớ có chuyện muốn nói. »

Cậu ấy không trả lời mà vẫn cắm đầu đi tiếp. Tôi chạy vội lên và chắn trước mặt cậu ấy.

« Takamina, nhìn tớ đây, tớ có chuyện muốn nói. »

« Chúng ta phải về khách sạn nghỉ ngơi sớm ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, sẽ mệt lắm. Đừng đứng đây nữa Acchan, đi thôi. » Vừa tránh ánh mắt của tôi, Takamina vừa luôn miệng nói.

« Tớ không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra bởi vì thực tế nó đã xảy ra. »

« Ngày mai có một buổi họp báo và mốt là concert và còn vài chương trình truyền hình nữa và ... » Cậu ấy vẫn cứ tiếp tục nói.

« Takamina, nghe này, tớ … »


« Concert tại New York đó Acchan.”


Cậu ấy hét lên và ngước mặt nhìn tôi. Dù chỉ nhờ vào ánh sáng vàng của đèn đường, tôi vẫn kịp nhận ra khuôn mặt cậu ấy ửng đỏ và trong ánh mắt cậu ấy là cả một sự lo lắng pha chút sợ hãi. “Đừng Acchan, không phải lúc này. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm. AKB48 …”


Công việc. AKB48. Vậy còn tớ ? Takamina cậu đặt tớ ở đâu ?


« Hãy coi như không có chuyện gì xảy ra có được không Acchan ? »

Tôi còn biết nói gì nữa khi giờ đây cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt van xin và nài nỉ. Tôi biết mình không thể nói.


Gật đầu.

« Vậy chúng ta đi nhé. »

Lại gật đầu.



Những chuyện sau đó tôi không còn nhớ đã xảy ra như thế nào nữa. Làm thế nào chúng tôi về lại khách sạn, tôi cũng không biết. Tất cả chỉ là một đám mây mờ không rõ hình thù. Tôi chỉ nhớ Takamina làm sao đó đã gọi được taxi rồi chúng tôi ngồi yên lặng trong suốt chuyến xe về khách sạn. Nhưng hình như Takamina có nói gì đó với tôi trong xe thì phải. Tôi cũng không nhớ có phải mình trả tiền xe hay không, hay là do Takamina trả. Tôi cảm thấy rất mệt và rất phiền. Khi vào đến khách sạn, trong ánh sáng trắng rực rỡ và sạch sẽ của đại sảnh, cảm giác buồn ngủ chợt ập đến, rất buồn ngủ. Tôi thấy Hiro-san chạy về phía hai chúng tôi. Anh nhìn chúng tôi mừng rỡ. Tôi không rõ mình biểu hiện trước anh thế nào, nhưng những gì anh nói tôi đều không nghe thấy, tôi chỉ muốn nhanh chóng về phòng và ngủ.



-*-
806

« Hai người đã về rồi. Mọi người đều đã ra ngoài tìm hai người, nhưng không cho tụi em đi »
« Hai người có sao không ? »
« Hai người đã đi đâu vậy ? »
« Tự nhiên biến mất hà làm tụi này lo lắng lắm đó. »

Tôi nhìn mọi người tràn về phía mình cùng hàng đống câu hỏi với một cảm giác trống rỗng kỳ lạ. Mọi người đã lo lắng và giờ là mừng rỡ khi chúng tôi trở về. Trước sự quan tâm đó, tôi vẫn chỉ muốn ngủ. Tôi thấy mình giờ như không thuộc về nơi này, không thuộc về sự quan tâm này. Người tôi quan tâm nhất đã không để tôi có cơ hội để nói lên tình cảm của mình. Sự quan tâm của mọi người tôi cảm thấy thật thừa thãi, nó không không giúp tôi làm được việc tôi muốn làm hay có được thứ tôi muốn có.

« Phải. Tớ mệt rồi đi ngủ trước nha, mọi người có gì thì hỏi Takamina đi, cậu ấy sẽ trả lời. »

Tôi có cảm giác như ai đó đã trả lời thay mình.

Tôi không biết cảm giác bị từ chối thì nó thế nào, có phải cảm giác đó cũng thế này hay là nó sẽ đỡ đau hơn? Tôi chỉ biết rằng mình đã rất muốn nói cho cậu ấy biết. Chỉ như vậy thôi, nhưng cậu ấy vẫn không cho tôi cơ hội. Có lẽ nếu tôi ngủ một giấc thì chuyện này sẽ được xóa sạch và tôi có thể làm lại từ đầu.

Tôi vẫn còn lời hứa về buổi hẹn xem phim với cậu ấy.

Biết đâu …



-*-

« Dậy đi Acchan, dậy đi »
“ Chút nữa đi mà”
“Cậu chút nữa ba lần rồi đó, dậy đi, không thôi chuẩn bị không kịp đâu.”
“….”
“Acchan”
“Rồi dậy đây.” Tôi uể oải mở mắt ra. Điều đâu tôi nhìn thấy là khuôn mặt của Takamina đang chăm chú nhìn mình. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cậu ấy ngay lập tức quay mặt đi.


“Cậu chuẩn bị rồi sang gặp Chisame-san đi. Hiro-san nhắn với tớ tối qua là chị ấy cần gặp cậu gấp. Hiro-san cũng trả di động lại cho cậu rồi. Tớ để trên bàn bên kia. Giờ tớ xuống ăn sáng. Chút nữa gặp.” Takamina nói một tràng dài và không ngoái lại nhìn tôi một lần nào. Cậu ấy lẳng lặng xách hai túi đồ của mình và đi về phía cửa.

“Còn điều này nữa ….” Takamina khựng lại trước khi bước ra nhưng rồi cậu ấy cũng không kết thúc câu nói của mình. “Thôi … không có gì.”



Cuộc gặp gỡ với Chisame-san diễn ra nhanh chóng. Chị ấy chỉ hỏi thăm về tình hình sức khỏe của tôi và hỏi xem hôm qua có chuyện gì xảy ra không. Tôi nói mình bình thường và hôm qua không có gì đặc biệt xảy ra rồi chị không hỏi gì thêm nữa. Phần còn lại chị trình bày về project tại NY của riêng tôi mà công ty đã sắp xếp. Tôi sẽ ở lại NY thêm vài ngày nữa sau khi các thành viên AKB48 trở về Nhật để chụp sách ảnh mới.

“Acchan, thật sự em không có gì phải không?”
“Dạ, em đã nói rồi mà, không có gì đâu ạ.”
“Nếu gặp phải chuyện gì em có thể nói với chị, chị có thể tìm cách để giải quyết cho em. Em nhớ nhé, chị dù sao cũng là manager của em. »

Vậy là kết thúc cuộc họp với Chisame-san.


Tôi thu xếp đồ đạt và nhanh chóng xuống nhà hàng của khách sạn để ăn sáng. Khi đến tôi xuống đến nơi thì các thành viên của AKB48 đã tập trung đầy đủ. Thấy tôi bước vào, Miichan vẫy tay thật mạnh và chỉ vào ghế ngay kế cậu ấy. Tôi ngồi xuống và nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình. Takamina khi đó ngồi ở bàn kế bên cùng các thành viên trẻ của Team A. Cậu ấy vui vẻ cười và khoa chân múa tay phụ họa theo lời kể của Myao. Dù rất cố gắng, tôi vẫn không ngăn được bản thân cứ nhìn cậu ấy. Cậu ấy trông vẫn rất bình thường, bình thường như một Takamina vốn dĩ phải như vậy. Bình thường một cách kỳ lạ, đến mức tôi có cảm giác không thật khi nhìn cậu ấy như vậy.


« Acchan, hôm qua cậu và Takamina không xảy ra chuyện gì chứ ? » Tomochin bất ngờ quay sang hỏi tôi. Trong ánh mắt cậu ấy có chút gì đó nghi ngờ.
« Không, chúng tớ đi hết con đường rồi bắt taxi về khách sạn thôi. »
« Chuyện đó thì tớ biết. Sáng nay, Takamina đã kể rồi. Tớ hỏi ở đây là về chuyện Takamina không kể kìa. »
« Chuyện gì chứ, không có gì đâu Tomochin. Mà cậu ăn xong rồi hả ? » Tôi tìm cách chuyển đề tài.

« Rồi. Cậu bảo đảm là không có chuyện gì phải không ? Tớ không nghĩ vậy. Cách cậu nhìn Takamina khác lắm và Takamina cũng vậy. Nhìn thì bình thường vậy thôi nhưng tớ nhìn ra là cậu ấy đang cố gắng để mình trông bình thường nhất có thể.» Ngừng lại giây lát để đảm bảo là tôi nghe hết những gì cậu ấy đã nói, Tomochin tiếp tục « Acchan, nói tớ nghe đi mà, thật ra đã có chuyện gì xảy ra giữa hai cậu ?»
«Có gì đâu. Cậu đa nghi quá, mau già bây giờ. Tớ thấy Takamina bình thường như mọi khi thôi, đâu có gì ra vẻ cố gắng đâu. Còn tớ thì tớ nhìn Takamina cũng vậy mà, có gì khác đâu. Tớ nhìn cậu hay Miichan cũng vậy. Phải không, Mii~chan ? »

« Không phải. » Thôi rồi, tôi đã tìm sai đồng minh. Đáng lý tôi nên hỏi Nyan, nếu không phải Nyan đang cố hết sức lờ đi cách Yuko chọc chị ấy thì tôi đã hỏi Nyan rồi.
« Tomochin nói đúng đó Acchan cách cậu nhìn Takamina khác lắm. Không phải trước giờ là nó không khác. Này đừng nhìn tớ kiểu đó, cậu không biết đó thôi, cậu hay nhìn Takamina với ánh mắt như kiểu cậu đang nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh và muốn sở hữu nó vậy. Như kiểu tớ vẫn nhìn khi thấy những món tớ muốn ăn. Còn bây giờ thì cậu nhìn cậu ấy như thể cậu vẫn đang thấy vật gì lấp lánh nhưng cậu biết là cậu có làm sao cũng không chạm vào được.»
« Các cậu đọc shoujo manga nhiều quá nên hoang tưởng hết cả rồi, làm gì mà có cái gì lấp lánh ở đây. »
« Acchan nghe nè, cậu kệ cái đám lấp lánh của Miichan đi. Nhưng đúng thật là cách cậu nhìn Takamina bây giờ kỳ lạ lắm. Tớ không biết phải diễn đạt thế này, tóm lại là kỳ lạ. Và quan trọng hơn là cậu nhìn buồn lắm Acchan ạ.» Tomochin chống tay lên cằm và nhìn tôi một cách nghiêm nghị như khẳng định những lời cậu ấy nói là đúng. « Nếu cậu muốn nói chuyện với tụi này thì tụi này sẵn sàng lắng nghe bất cứ lúc nào. Tối nay cậu có thể lên phòng tớ với Nyan. Miichan cũng lên luôn nhé. »
« Đồng ý. » Vừa xoa đầu tôi Miichan vừa nói tiếp « Sau đó thì tụi này có thể nói chuyện với Takamina và sau đó nữa thì tìm cách giải quyết cho hai cậu. Thấy thế nào ?»

Thế nào hả ? Tôi cũng không biết nữa. Các cậu có thể giúp tôi giải quyết vấn đề giữa tôi và Takamina sao? Tôi không chắc.

« Sao rồi Acchan trả lời đi mà. » Miichan lay lay tay tôi, nài nỉ.

“Nếu bây giờ cậu chưa muốn nói thì thôi vậy. Chừng nào cần người để lắng nghe thì cậu biết tìm ai rồi đấy. Có tớ, có Miichan, có Nyan, có Mariko-sama, có Yukarin, cậu có thể nói bất cứ lúc nào cậu thấy thích. Chúng ta là đồng đội mà phải không?” Tomochin kết thúc câu nói với một cái nháy mắt dành cho tôi. “Và không buồn nữa, Acchan là phải luôn tươi cười kìa.”
“Ừ, cười tớ xem nào Acchan. Đấy có phải ngoan không ? Còn cái bạn kia thì để tớ đi hỏi coi có chịu nói không nhé.”
“Đảm bảo là không, không cần phí sức đâu Miichan. Dù cậu có kề dao vào cổ cậu ấy thì cậu ấy cũng không nói cậu nghe đâu. Trừ phi là Mariko-sama hay Yukarin đi hỏi cậu ấy và có chút ép buộc chứ chúng ta mà hỏi thì đời nào cậu ấy trả lời.”
“Này Tomochin, cậu đừng có xem thường tớ. Takamina cũng có nhiều chuyện nói với tớ lắm chứ bộ.”
“Ví dụ như …”
“Thì như chuyện cậu ấy … Này, này đừng có mà dụ tớ khai ra. Takamina giết tớ đấy nếu tớ nói.”


Nụ cười trên môi tôi chợt tắt khi nghe đến đoạn Takamina có những chuyện nói riêng với Miichan. Những chuyện ấy liệu tôi có biết không ? Bất chợt người tôi tràn ngập một cảm giác kỳ lạ khi biết cậu ấy có những chuyện nói với người khác mà không nói với mình. Nhưng có thật là có những chuyện cậu ấy không nói với mình? Tôi rất muốn hỏi Miichan xem đó là chuyện gì nhưng làm vậy thì kỳ quá.


“Các em xong chưa ? Đến giờ chúng ta phải đi rồi ? Các em nhanh chóng thu xếp đi nhé.”

Giữa lúc tôi đang đấu tranh tư tưởng xem có hỏi Miichan chuyện đó là chuyện gì không thì Hiro-san xuất hiện và cắt ngang câu chuyện của chúng tôi. Thôi vậy, đến giờ làm việc rồi.



-*-

Những công việc tiếp theo sau đó diễn ra liên tục với một nhịp độ vô cùng khẩn trương. Điều này làm tôi phải cố gắng hết sức để tập trung tinh thần và không nghĩ đến chuyện với Takamina nữa. Chúng tôi tập dượt rồi họp báo, họp báo xong thì là một buổi trình diễn nhỏ. Xong lại họp báo tiếp, lần này không có sự tham dự của các fan mà là với cánh phóng viên. Họp báo xong lại tập luyện. Chúng tôi gần như tập liên tục không nghỉ để thích nghi với cách bố trí sân khấu bên Mỹ. Sân khấu Mỹ và Nhật không giống nhau làm chúng tôi ai cũng lăm lăm tờ giấy ghi chú chỗ trong tay. Đến bữa tối thì tôi mệt đến độ không còn sức để ăn, khi về đến phòng tôi lăn ngay ra ngủ chẳng kịp tắm rửa thay đồ và quên bén cả chuyện lên phòng Haruna và Tomochin. Nhưng chắc các cậu ấy cũng chả còn hơi sức đâu mà tiếp tôi với lại tôi cũng không hứa là phải lên.

Cả ngày tôi không nói với Takamina câu nào.


Sáng hôm sau vẫn là Takamina đánh thức tôi dậy. Lần này còn sớm hơn hôm qua, tôi có cảm giác mình chưa hề ngủ qua. Cậu ấy hối thúc tôi đi tắm và chuẩn bị đi, sáng nay chúng tôi sẽ ráp sân khấu. Tuyệt nhiên từ hôm qua đến nay cậu ấy vẫn chưa nhìn thẳng vào tôi.

Đến trưa thì việc tập luyện sơ bộ đã hoàn tất. Chúng tôi có được một chút thời gian nghỉ ngơi sau đó là sẽ thay đồ để chuẩn bị cho buổi diễn chiều. Không khí đằng sau hậu trường cực kỳ khẩn trương. Đây là lần đầu chúng tôi trình diễn trước các khán giả nước ngoài những người có thể không hiểu chúng tôi đang nói gì và chúng tôi cũng vậy, chúng tôi cũng không thể hiểu được các khán giả của mình lần này nói gì. Nhưng tôi cảm thấy phấn khởi vì tôi hiểu buổi diễn này là một bước tiến quan trọng trong sự nghiệp của AKB48. Sự bận rộn và phấn khích giúp tôi phần nào quên đi chuyện với Takamina. Cảm giác mơ hồ vẫn còn nhưng tôi biết mình vẫn chưa mất hết hi vọng. Dù sao cậu ấy đã không để cho tôi nói, tôi vẫn chưa bị chính thức từ chối. Nghĩ như thế nên giờ đây tôi cần cố gắng tập trung làm tốt công việc của mình. Tôi sẽ không tha thứ cho mình khi làm hỏng một việc trọng đại như thế này vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi và tôi biết là Takamina cũng sẽ không vui khi thấy tôi làm không tốt. Điều đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến chuyện giữa chúng tôi. Lúc này tôi không cần thêm lý do để tạo khoảng cách giữa tôi và cậu ấy nữa.


Càng gần đến giờ diễn, tôi càng hồi hộp. Tôi cảm nhận được bầu không khí căng cứng trong phòng thay đồ. Mọi người ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng, từ staff cho đến các thành viên. Và cậu ấy … cậu ấy vẫn là Takamina, vẫn là thủ lĩnh của AKB48 cho dù là ở bất cứ đâu, cậu ấy chạy khắp nơi, bàn thảo với các staff về đủ thứ chuyện không thì chạy lại trò chuyện với các thành viên nhỏ tuổi hay thảo luận với Sayaka. Có đôi lúc tôi bắt gặp cậu ấy nhìn mình nhưng tôi vẫn tảng lờ như không biết.


Sau khoảng thời gian căng thẳng thì buổi diễn cũng đến và đã diễn ra tốt đẹp. Trừ sự cố mất mic của Yuko khiến chị ấy phải biến mất trong nửa bài Boku no taiyou thì còn lại không có lỗi gì lớn. Chúng tôi đã cố gắng để có thể diễn đến 2 lần encore như mục tiêu lần này đặt ra.


Khi cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm với mọi người, tôi cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi biết đã hoàn thành xong một mục tiêu. Còn project cá nhân của tôi, tôi biết mình hoàn toàn có thể hoàn tất nó một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng. Chụp ảnh là thế mạnh của tôi.


Chỉ còn chuyện với Takamina. Tôi phải thôi lộ rõ sự đau buồn của mình ra ngoài. Đến mức Tomochin và Miichan còn nhận ra. Tuy là Nyan không nói gì trong bữa sáng hôm trước vì mãi bận tránh Yuko, nhưng với cách chị ấy nhìn mình tôi hiểu chị ấy cũng nghĩ như Tomochin và Miichan. Tôi không thể thay đổi được quá khứ nhưng tôi có thể tạo dựng một hiện tại có lợi hơn cho mình để tương lai có thể có được Takamina. Takamina cuối cùng cũng đã biết phần nào rồi. Cậu ấy không cho tôi nói lúc đó thôi, tôi có thể tạo một tình huống khác thuận lợi hơn để nói cho cậu ấy biết. Và tôi biết hiện tại cậu ấy chưa thể chấp nhận tôi. Điều khó khăn nhất ở Takamina là cậu ấy quá chậm tiêu và nhiều khi quá nhút nhát trong việc tiếp nhận tình cảm của người khác. Nhưng tôi yêu cả phần này của cậu ấy.


Tôi từ nay về sau phải cẩn thận hơn trong hành vi của mình. Tôi không thể mắc sai lầm nữa. Thật ra, nụ hôn đó không thể coi là sai lầm được. Tôi hiểu rõ dù thời gian có quay lại tôi vẫn hành động như vậy. Có nhiều lúc Takamina làm tôi không thể kiềm chế được bản thân mình và giây phút trên đỉnh đồi ngày hôm đó là một trong những lúc như vậy. Tôi cần phải cho cậu ấy thời gian.


Khi tôi thay đồ xong và tiến về nơi để túi xách của mình ở hậu trường để chuẩn bị đồ đến bữa tối tại một nhà hàng Nhật Bản để mừng thành công tại NY thì chỉ còn lại túi của tôi, có vẻ mọi người đã thay đồ và ra xe cả rồi. Tôi phải nhanh lên thôi.


Takahashi Minami cậu muốn xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra thì cậu sẽ có mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Maeda Atsuko có thể chờ cậu cho đến khi cậu phải thừa nhận rằng đã có chuyện xảy ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét