maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

tập 2

Chết tiệt!Người làm con thất vọng quá?Bây giờ con sẽ đi với ai đây?Quan trọng hơn là tại sao?Tại sao vậy hả?MIICHAN.Chị đã có thể có một cơ hội tốt để hàn gắn lại mối quan hệ của chị và Nyan.Chơi kiểu đó không dẹp chút nào.

“Cảm ơn.Em đoán em sẽ nói chuyện với chị sau”

Tôi đã thấy nụ cười nham hiểm lộ trên gương mặt của Takamina khi em ấy nhìn tôi.Nhưng chỉ vài giây sau em ấy với tới tay của Miichan và bỏ chúng tôi lại.Cái chuyện này là cái quỷ gì vậy?Có phải em ấy đang chơi tôi không?

Em ấy đã biết được cảm giác của tôi nhưng em ấy lại làm điều đó.Chẳng lẽ em ấy là ác quỷ ?Có lẽ em ấy đã lên kế hoạch!Em ấy muốn tôi tiến thêm bước nữa sao?Điều đó là không thể, đúng không ?

“Cậu sẽ mời ai hả?”

“Ể”

Tôi giật mình trở lại hiện thực và nhún vai.-Tôi không biết.

Haruna nhìn chăm chăm vào tôi rồi tiếp tục bỏ đi

“Ra khỏi đây thôi”

Tôi gật đầu và chúng tôi đi ra khỏi đó.Khi chúng tôi bước đi,tôi cảm thấy giận dữ,Nếu Miichan không hỏi ,thì tôi sẽ hỏi cô ấy bây giờ.Điều đó thật không công bằng.Vào ban đêm thật tuyệt.Có thể cô ấy sẽ chịu đi với tôi.Cái suy nghĩ này làm tôi muốn quay trở lại hồi nãy và ngăn Miichan nói điều đó.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi nhìn xuống mặt đất và thở dài

“Không có gì”

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?

“Không có gì hểt. Chỉ là tớ hơi mệt”

“Tớ hiểu.Chúng ta gần tới trạm tàu lửa rồi”

Cô ấy nắm tay tôi và mỉm cười.Ah~ đây là lúc mọi chuyện đã trở lại bình thường. Một thiên thần đã mỉm cười với tôi. Những lúc như thế này làm tôi cảm tháy ấm hơn và nó đã thêm hi vọng cho tôi.Tôi không bao giờ nghĩ cô ấy không quan tâm tôi. Kể cả những lúc cô ấy vô tình,tôi biết cô ấy vẫn quan tâm tới tôi. Tôi không muốn nó chỉ như thế này tôi muốn nó hơn thế nữa cơ. Tôi muốn cô ây nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi. Tôi muốn cô ấy hôn tôi và thì thầm vào tai tôi.

Tôi biết.

Tôi biết tôi đang đòi hỏi quá mức nhưng nó vẫn được khi đó chỉ là trong tưởng tượng của tôi đúng không?

Khi chúng tôi gần tới trạm xe lửa, đoàn tàu đã sẵn sàng ở sân ga.Chúng tôi chạy đến điểm cuối và xoay xở để vào một toa xe trống. Cả 2 chúng tôi ngồi xuống và tôi nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Tôi đã thử chạm vào cô ấy và điều đó khiến cô ấy tức giận.

“Đừng chạm vào tớ”

Tôi cười trừ nhưng nói thật,điều đó làm tôi buồn.

“Chúng ta sẽ về nhà sớm”

“Hmmm”

Lúc đầu tôi hơi do dự nhưng cuối cùng cũng tựa đầu lên vai cô ấy và thoáng nghe mùi hương của loại dầu gội cô ấy thường dùng.Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ hất tôi ra nào ngờ cô ấy cứ để cho đầu tôi yên vị ở đó.

“Hey..cậu biết đấy..về những điều cậu định nói với tớ trước khi Minegishi hỏi”

Tôi bóp nhẹ đùi cô ấy rồi cười

“Không sao,cậu không cần giải thích đâu”

“Uh”

Tôi muốn biết điều gì đang diễn ra trong đầu cô ấy. Nhưng tôi đã quyết định sẽ để nó vào khi khác vì tôi không muốn nữ thần của tôi buồn. Chuyến tàu của chúng tôi không lâu như tôi muốn ,và trái tim chứa đầy nỗi buồn khi chúng tôi ra khỏi tàu.

“Tớ sẽ gặp cậu sau”

Tôi vẫy tay và quay lại để bước đi nhưng tôi cảm thấy cô ấy nắm lấy cổ tay tôi.Cô ấy lôi tôi vào cái ôm và vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Hãy đảm bảo cậu có thể tham dự bữa tiệc, được chứ?

“Tớ sẽ tham dự, thank Nyan Nyan~

Cô ấy cười với tôi rồi bỏ đi. Tôi không thể tin là tôi đã lỡ mất cơ hội của mình. Tôi hít thật sâu và thả lỏng cánh tay. Như khi tôi gặp căng thẳng tôi thường làm như thế, chợt tôi cảm thấy túi mình rung và một giai điệu ngắn vang lên.

Aitakatta Aitakatta Aitakatta!YES!

Tôi tìm điện thoại và thấy nó ở đáy túi.Cái móc điện thoại mà Haruna tặng tôi vẫn giữ nó bên mình.Nó rất quý giá đối với tôi.Tôi đã mong chờ nó lâu lắm rồi nhưng khi tôi định mua thì nó đã bán mất rồi. Mặc dù vậy nhưng Haruna vẫn tìm kiếm cái móc đó trên mạng và mua về cho tôi. Nó có hình trái tim với 2 con chim màu hồng ở giữa. Mỏ của chúng chạm vào nhau và chữ LOVE được khắc ở dưới cùng. Tôi luôn đùa với mọi người rằng ai con chim đó là tôi và Haruna.

Nói vậy là đủ rồi. Tôi cần kiểm tra hộp thư thoại.Có một tin nhắn từ Mariko-san.

“Chị đã nghe về bữa tiệc của Meetan và cũng nghe về chuyện Miichan rủ Nyan đi cùng.Em là đồ ngốc.Sao lại để em ấy nói chứ ?.Thiệt tình.Dù sao thì em cũng nên đi với chị đến đó. Được không?”

Tôi nhăn mặt. Làm sao mà chị ấy có thể gọi tôi là đồ ngốc rồi thản nhiên rủ tôi đi cùng cơ chứ?Mariko-san ah, thỉnh thoảng chị như một con lừa vậy. Tôi đoán tôi nên đi với chị ấy. Hi vọng đây không phải là một loại kế hoạch kì lạ nào đó để giúp tôi gần gũi với Haruna hơn. Không phải tôi phiền ..nhưng có cái gì lạ lạ ở Miichan. Chẳng lẽ Miichan cũng thích Nyan sao?

Chết tiệt!

Cái suy nghĩ đó chưa bao giờ ra khỏi đầu tôi. Tôi nghĩ Miichan rủ Haruna chỉ vì dành nhiều thời gian cho nhau và cả hai là bạn tốt của nhau.

Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi và ngay lập tức gửi lại tin nhắn cho Mariko-san

“Em sẽ tới gặp chị nhanh nhất có thể”

Tôi có thể đã bị lừa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét