maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Sự cô đơn bất tận chương 5

Khoảng cách!
Mặc dù đã hẹn nhau ngày mai đi thăm Acchan, nhưng họ chỉ nói vậy thôi. Việc mất tích hai đêm liên tiếp của bọn họ đã làm cho viện trưởng cảm thấy nghi ngờ. Hơn nữa Sato lại liên tục cản trở không cho bọn Minami đi ra ngoài, anh ta nói bọn cô chắc đã bị trúng tà nên lúc nào cũng đòi đi chơi ở tòa lâu đài! Cách cư xử của anh ta làm Minami vô cùng bất mãn, Acchan bọn họ có phải là người xấu đâu, hơn nữa bọn họ đâu có làm gì bọn cô. Những người giàu có đến mức có thể sống trong một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ như vậy có thể làm gì đối với lũ người mồ côi cha mẹ như bọn cô chứ? Cô ấy không chê bai bọn cô đã tốt lắm rồi! Nhưng hiện thực vốn tàn nhẫn, khoảng cách giữa người giàu và người nghèo cách nhau lại quá xa, chẳng trách tại sao Sato vừa lo lắng vừa đa nghi như vậy! Người giận nhất trong sự việc không phải Minami mà là Haruna, thực ra Haruna cũng không phải loại người bướng bỉnh gì. Cô là một người hiền lành dễ thương, không quá cầu kì. Sở thích duy nhất của cô là các loại trò chơi điện tử, về điểm này thì cô rất cố chấp, chỉ nghĩ đến việc ko được đi tìm Yuko cùng chơi trò chơi đã làm cho cô vô cùng khó chịu! Năm ngày đã trôi qua, Sato sau cùng cũng đồng ý cho bọn Minami đi đến lâu đài với điều kiện anh ta cũng được đi cùng.


Trong lâu đài:
“A, Xin chào! Các bạn lại đến chơi à.”
Lần này Yuko không đón tiếp bọn họ nồng nhiệt như lần trước, cô lười biếng thả mình trên ghế sofa, tay bấm không ngừng vào máy NDS mới nhất, chăm chú theo dõi những thay đổi liên tục trên màn hình, đột nhiên cô kêu lên “Á! Thôi rồi! Lần này chết thật rồi!”. Thấy Yuko chơi một cách hào hứng như vậy, Haruna không chịu được liền đến bên cạnh cô giành lấy máy trò chơi, sau đó mặc kệ sự chênh lệch chiều cao, Haruna không chút do dự ngồi trên đùi của Yuko. Chứng kiến cảnh này, bọn người Minami đứng ngây ra, không phải tại vì họ thấy Haruna tỏ ra thân mật với Yuko một cách đột ngột như vậy, mà quan trọng là do cô ấy chủ động tiếp cận người khác, sự việc này rất hiếm khi xảy ra.
“A…Haruna mình không nhìn thấy màn hình!”
Yuko cố gắng đến mấy cũng không dành lại được máy NDS của mình, chỉ biết nghiêng đầu ngắm nhìn Haruna chơi.

Minami vẫn còn ngây người ra trước cảnh tượng trên, đột nhiên có ai đó ôm chầm lấy cô từ phía sau, làm cho thân hình nhỏ bé suýt nữa không chịu nổi té xuống đất.
“Minami! Sau lâu quá cậu mới đến chơi?”
Nhìn gương mặt vui vẻ hạnh phúc của Acchan làm cho cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sự việc hôm trước không lẽ là ảo giác? Đối mặt với một Acchan có thái độ khác thường như vậy làm cô không tiện mở lời. Cảm thấy ngại ngùng vì bị Acchan ôm chặt, Minami đang định lên tiếng bảo cô ấy thả ra thì cổ cô đã bị một người khác vòng tay ôm lấy.

“Cậu là Takahashi Minami phải không?”
“Cái….cái gì...?”
“Mình là Itano Tomomi, cậu có thể gọi mình là Tomochin, người sẽ cùng hẹn hò với cậu, nhớ tên mình nhé.”
“Eh...?.Eh,eh,eh,eh,eh……?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô không hiểu gì hết! A, đây là cô gái mà cô gặp trong phòng Acchan hôm trước. Nhưng cô ấy với Acchan không phải là……. tại sao…..tại sao…..không lẽ hôm đó vì cô lỡ nhìn thấy cơ thể cô ấy mà bây giờ cô phải chịu trách nhiệm sao! Thế này… thế này… Minami lại tiếp tục ngây người ra, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, điệu bộ cực kỳ tức cười.
Acchan hoàn toàn không quan tâm trước lời nói của Tomochin, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cầm lấy ly rượu màu đỏ do người hầu vừa mang đến. Tomochin cũng tạm thời buông Minami ra, cô nhận lấy ly rượu của mình.

“Chị Minami thật là lợi hại! Lúc trước có anh Sato, sau đó có thêm chị Acchan, nay lại có chị Tomochin, thật đáng ngưỡng mộ!”
“Đúng đó. Cậu có thấy vẻ mặt của anh Sato không? Anh ấy nhiều tình địch quá, đối thủ lại là hai chị xinh đẹp như vậy, anh ấy cần phải cố gắng hơn nữa!”
Mayu và Tomomi cùng nhau thì thầm bàn luận, nhưng giọng nói của họ đã truyền đến tai một người không xa.
Xoảng ! Đột nhiên Tomochin làm rơi ly rượu xuống sàn, cô ngây người ra nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.
Acchan chỉ nhếch miệng cười khẽ, một nụ cười đầy ẩn ý.
Yuki ngồi theo dõi phản ứng của mọi người từ nãy đến giờ, cuối cùng cô quyết định mặc kệ bọn họ làm gì thì làm, cúi đầu tiếp tục đọc quyển sách trên tay của mình.
Không phải mọi người ai cũng đều chịu đựng được tình huống trước mặt, nhất là Sato! Anh ta gần như phát điên lên. Anh ta chỉ không ngờ rằng hành động tiếp theo của anh ta lại làm cho mình thêm xấu hổ.

“Đi thôi! Chúng ta đến lúc phải về nhà rồi!”
“Sato, cậu làm sao vậy?”
“Làm sao là làm sao? Tiếp tục ở lại nơi này, mình sợ các cậu cũng giống như họ, trở thành những kẻ vô duyên, bất lịch sự! Thật không thể chịu đựng nổi.”
“Sato!”
Nghe đến câu này Minami lập tức chạy đến bịt miệng Sato lại, thật là thô lỗ, ai lại nói người khác như vậy, lại còn đang ở trong nhà của họ nữa chứ.
“Mayu, Tomomi đi về thôi! Mấy em mà học hết thói xấu của họ, anh làm sao nói năng với viện trưởng đây! Haruna, cậu lập tức đứng lên từ người cô gái đó, chúng ta đi về thôi!”
“Huh? Tại sao chứ? Mình còn chưa qua được vòng này! Đợi tí nữa đi….”

“Sato! Bạn đừng nói khó nghe như vậy! Acchan… anh ta không có ý gì đâu, cậu đừng để tâm!”
Có một người vội vàng nói giúp anh ta, nhưng anh ta lại không biết trân trọng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Cái gì? Cô là ai mà nói như vậy, rõ ràng là tôi có ý đó…………….…”
Tomochin không còn cười nổi, cô thật sự cảm thấy hối hận vì lên tiếng bênh vực cho cái con người vô duyên, bất lịch sự này. Trước cảnh ồn ào huyên náo như vậy, Yuki đã không còn có tâm trạng tiếp tục đọc sách nữa, cô ngước mắt lên nhìn Acchan, chỉ thấy vẻ mặt Acchan đã bắt đầu có sự thay đổi, cô ấy tươi cười rạng rỡ, nụ cười ấy có thể nhấn chìm hàng trăm con người, Yuki có thể khẳng định người đàn ông này đã chết chắc rồi.
“Anh Sato, hãy chú ý lời nói của anh, đừng trách tôi không cảnh cáo anh nhé!”
“Cái gì? Nực cười! Cô không nghe bạn của cô vừa nói gì à! Cô ta là con gái mà cứ đòi hẹn hò với Minami là sao? Sao cô không khuyên can bạn cô đi?”

Yuki đặt quyển sách trên tay xuống, nhấn lấy huyệt thái dương trên đầu. Đừng trách tôi không báo trước với anh, anh tự tìm lấy cái chết đấy nhé! Acchan lúc này đứng dậy, kéo Minami về phía mình, đặt tay lên cổ cô, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào tai, hôn nhẹ lên môi cô……
“Cô…cô đang làm gì vậy?” Sato tức giận quát lên
Đầu óc Minami lúc này trống rỗng, hoàn toàn không còn tỉnh táo. Cô cảm thấy đầu choáng váng, tim đập dữ dội, sau đó cô ngất đi……
Những người hầu trong phòng lập tức chạy đỡ lấy cô gái ngất đi trong tay chủ nhân của mình. Sau đó, Acchan đi lên lầu biến mất trước ánh mắt mọi người. Tomochin cắn môi bước đi, cô cảm thấy không hài lòng trước sự việc vừa diễn ra trước mắt.

Sato đứng ngây người ra, Yuko nói với anh ta:
“Tôi thật sự rất khâm phục lòng dũng cảm của anh, những ai đối đầu với Acchan, 98% đều có kết cục bi thảm, chỉ có 2% thoát được là do cậu ấy chưa ngủ dậy. Tôi khuyên anh lần sau đừng có hành động dại dột nữa, sự khủng bố của Acchan anh không muốn nếm thử đâu. Đương nhiên, nếu như anh muốn tự đào hố chôn mình thì tôi cũng không có ý kiến gì… A, Haruna cậu đi sai bước này rồi!”

“Tiễn khách!”
Yuki nói rồi ra lệnh cho người hầu mời anh ta ra. Mayu và Tomomi đứng sững sờ nhìn bọn họ, đương nhiên còn có Minami đã ngất xỉu đang nằm trên ghế.

“À… Mayu và Tomomi muốn đi về cùng Sato hay là ở đây đợi Minami tỉnh dậy?”
“A……….. cái này………………”
Hai cô gái ngồi trước mặt Yuki nhất thời không biết nói gì, thật là khổ thân cho họ. Yuki thấy vậy cũng không đành lòng nhìn họ khó xử, dù sao phòng khách bây giờ chỉ còn lại cô, Yuko thì lo chơi chung với Haruna …..
“Tomomi, cậu có sở thích gì không? À, xin lỗi… vẫn chưa hỏi ý cậu đã tự tiện gọi tên như vậy có làm phiền cậu không?”
“Không, mình không phiền đâu. Yuki cứ gọi mình là Tomomi được rồi. Mình thích những con thú nhồi bông loại nào dễ thương ấy.”
“Thế à… còn Watanabe san thì sao?”
“Hả?”
Đột nhiên nghe Yuki gọi họ của cô một cách khách sáo như vậy, Mayu cảm thấy con người trước mặt hoàn toàn không muốn làm quen với cô, thậm chí còn ghét cô. Mặc dù cô không hiểu mình đã làm sai điều gì mà đối phương lại tỏ thái độ như vậy.
“Sao? Cậu không có sở thích gì hết à?”
“À… không phải, mình thích xem manga, anime, nếu không vẽ tranh cũng được…”
Tiếng nói của Mayu vang lên, từng chữ, từng chữ đập vào tai Yuki, làm cho tim cô đau nhói. Tại sao?... Tại sao lại giống đến như vậy? Bốn người bọn họ… tại sao lại giống như đúc với bốn người đã chết từ một trăm năm trước! Không thể nào. Người trước mặt cô là Mayu không phải Mayuyu, Mayuyu chết rồi… cô ấy chết rồi!
“Kashiwagi san cậu không sao chứ? Sao mặt cậu lại khó coi như vậy?”
“ko….ko sao….”

Nghe xong sở thích của bọn họ, Yuki bảo người hầu đi gọi Tomochin ra. Khi Tomochin biết mình bị gọi ra đây chỉ để bầu bạn với Tomomi, trên mặt cô lộ ra nỗi kinh ngạc không thể tả xiết làm cho Tomomi tưởng mình vừa làm điều gì xấu xa lắm. Tomochin đang định lên tiếng từ chối thì nghe Yuki nói “chỉ có phòng cậu mới có những con vật dễ thương đó, cậu không đưa cô ấy đi, không lẽ đợi mình đưa sao?” Tomochin đành cắn răng miễn cưỡng đưa Tomomi đi đến phòng mình.

Ở một phòng khác, Mayu sợ sệt núp sau lưng Yuki khi thấy bức tường đột ngột chuyển động, nhưng khi nhìn kỹ, cô phát hiện đó là một màn ảnh cực lớn. Yuki đặt cái gì đấy vào phía cuối màn hình, một cảnh tượng sống động cực kì rõ nét xuất hiện trước mắt. Bên cạnh màn hình là một loạt các loại DVD anime mà cô chưa bao được xem, nào là phiên bản đặc biệt, phiên bản giới hạn và hàng loạt các bộ truyện tranh sắp xếp một cách ngay ngắn. Đối với dân Otaku như Mayu thì đây quả thật là một kho báu!
“Cậu cứ từ từ mà xem! Mình chắc chắn cậu rất thích những thứ này….”
“Cám ơn cậu, mình không biết cậu cũng thích những thứ này đấy? Đây đúng là một kho tàng vô giá!”
“Đã từng thôi……………..…”
Yuki nhìn xa xăm lên trần nhà. Mayu có thể nhìn thấy ánh mắt chất chứa nỗi đau thương của cô. Tại sao? Tại sao cô ấy lại buồn như vậy? Cô không muốn nhìn thấy cô ấy đau đớn như vậy… nhưng cô có thể làm gì…?
“Kashiwagi san xem cùng mình nhé! Xem anime có thể tạm thời quên đi nỗi buồn trong lòng, mình vẫn thường làm như vậy.”
“Hả?….haha…chỉ có cậu mới có cảm giác này thôi.”
“Cậu xem cùng mình nhé!” Mayu tiếp tục nài nỉ.

Tại sao…? Tại sao cô ấy có thể dễ dàng nhìn thấu những gì mà cô đang nghĩ? Tại sao cô ấy biết được cô đang buồn? Có phải do khả năng quan sát của cô ấy quá tinh tế? Cô muốn trốn… cô muốn tránh xa con người này. Nếu tiếp tục như vậy cô sợ mình sẽ kìm lòng được… ít nhất lần này cô sẽ không để cô ấy tiếp cận mình…. mặc kệ người trước mặt là Mayu hay là Mayuyu, cô cũng không dám đến gần, lần này cô nhất định sẽ bảo vệ người cô yêu……

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét