maeda atsuko

maeda atsuko
Tôi nghĩ rằng cũng có những người không ưa tôi, nhưng mong các bạn đừng ghét AKB.

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Sự cô đơn bất tận chương 8 phần 1

Cuộc sống mới!!! (Phần 1)
Đúng như lời nói của Acchan, bọn cô được tự do thoải mái đi lại trong tòa lâu đài. Bữa ăn đã có người chuẩn bị sẵn, ở đây còn có bồn tắm lớn đến mức có thể bơi được. Nếu buồn chán thì có thể đi tham quan vườn hoa, dù sao khu vườn rộng lớn như vậy, vài ngày cũng không thể xem hết được. Còn không thì có thể đi đến phía sau tòa lâu đài, nơi có sân tennis, sân bóng rổ và một công viên nhỏ...Chỉ trừ việc đi ra khỏi tòa lâu đài, mọi việc ở đây đều không hạn chế, hơn nữa bọn Acchan dường như cảm thấy bọn cô sợ hãi nên cũng không dám đến gần, bọn họ chỉ đứng quan sát bọn cô từ xa.

“Yuko~~~~~~”
Một tiếng gọi phát ra từ phòng khách, chủ nhân tiếng nói chính là Haruna, người mà cô ấy gọi không biết đã chạy đi đâu trốn mất rồi. Nguyên nhân là do Haruna nhất định không chịu tin rằng đôi răng nanh của Yuko là thật, cô kiên quyết phải nhổ ra để chứng minh mình đúng. Mặc kệ cho Yuko đem tất cả trò chơi để trước mặt, Haruna hoàn toàn không thèm để ý. Thế là hai người bắt đầu trò chơi trốn tìm...

“Haruna, cậu đủ rồi đấy! Cho dù răng nanh của Yuko có là giả đi chăng nữa thì cậu cũng không cần thiết phải nhổ nó ra.”
“Nhưng mà Minami, cậu không thấy răng nanh của Yuko rất giống răng giả sao? Hơn nữa nó lại dài và xấu xí như vậy, để mình giúp cậu ấy nhổ nó ra cho đẹp.”
“Cậu...ôi! Đầu mình đau quá...”
Minami ôm lấy đầu, sao lại đau như vậy? Mình bị bệnh gì rồi sao?
“Không sao đâu! Cậu cứ để cho Haruna nhổ đi, việc này không phải rất thú vị sao? Haruna, Yuko đang trốn trong phòng Yuki đấy, cậu đi tìm thử xem...”
Đứng trên lầu, Acchan vừa cười vừa nói. Cô không những không ngăn cản mà còn chỉ chỗ cho Haruna. Tưởng tượng vẻ mặt hài hước của Yuko khi bị Haruna đuổi bắt, Acchan đã không hề ngại ngùng bán đứng cô bạn thân của mình.
“Nhưng Acchan, Yuko cậu ấy...xem ra rất đau đớn...”
“Cậu đừng lo, Yuko không giận đâu, cũng không hề cảm thấy đau, cậu không thấy cậu ấy đang chơi rất vui sao?”
“Hả? Bộ cậu ấy vui lắm sao? Này Haruna, cậu đợi chút, cậu định đi nhổ răng của Yuko thật sao...?”

Hahaha! Cô lại muộn mất rồi! Haruna vừa nghe xong đã chạy ngay lên cầu thang. Ngồi lại trên ghế, Minami tiếp tục suy nghĩ tính về cách kì lạ của Haruna, mặc dù đã quen nhau lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cô gái thường hay có những hành động kì lạ này.
“Cậu sao vậy? Không được khỏe à?”
Ngồi bên cạnh Minami, Acchan đưa tay lên rồi đột ngột dừng lại, ánh mắt toát lên một nỗi buồn khó tả. Nhìn cô ấy như vậy, Acchan không kìm lòng muốn được ôm chặt, an ủi cô ấy, cô rất muốn nói là mình nhất định sẽ bảo vệ cô ấy. Nhưng nghĩ lại, liệu cô có đủ tư cách để nói những lời này không...?

“À, cái đó...mình không hề sợ cậu đâu, cậu đừng có như vậy...”
“Vậy sao?” Acchan cười nhẹ “Mình nhớ khi mình vừa gặp cậu, cậu luôn tránh né mình, bây giờ sao lại...”
“Đó là bởi vì...bởi vì...nói tóm lại là mình không hề sợ cậu...chỉ là...”
Minami cuối thấp đầu xuống, giọng nói lắp bắp, làm cho Acchan không thể nhịn cười.
“Mình có thể mượn vai cậu một chút được không?”
“Hả...?”
Không đợi cô trả lời, Acchan đã nghiêng đầu đặt nhẹ lên vai cô, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác an toàn dễ chịu, miệng cô ấy khẽ cười, trông có vẻ rất hạnh phúc. À mà không phải, cô đang nghĩ gì vậy, sao lại có từ hạnh phúc ở đây?
“Cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại đánh vào đầu mình thế?”
“Không...Không có gì...Á! Không xong rồi...”
Minami đột nhiên hét lên làm cho Acchan đang nằm bên cạnh nhanh chóng đưa tay lên bịt đôi tai lại nhìn cô một cách giận dỗi.
“Sao mình lại quên đi sự việc quan trọng này? Không thấy bọn mình về, viện trưởng nhất định sẽ rất lo lắng.”
“Minami, trước giờ mình vẫn hay tự hỏi, viện trưởng mà cậu luôn nhắc đến là ai vậy?”
“A! Xin lỗi, mình vẫn chưa nói rõ. Bọn mình đều là cô nhi lớn lên trong trại mồ côi, tên của bọn mình đều là do viện trưởng đặt...”
“Vậy...còn Sato thì sao?”
“À... mình với anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi. Tình cảm của tụi mình rất tốt, anh ấy rất quan tâm chăm sóc bọn mình.”
“Là quan tâm chăm sóc các cậu hay là đặc biệt quan tâm chăm sóc “cậu”?”
Acchan tiến gần lại làm cho Minami đỏ mặt ngượng ngùng, nghe cô ấy nhấn mạnh chữ “đặc biệt quan tâm chăm sóc” cô có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi, đang lúc chưa biết phản ứng thế nào thì cô nghe tiếng gào lên ở trên lầu.
“Yuki...Acchan...hai cậu nhớ đấy...!!!”

Chúng ta quay lại một chút, Yuko đang chạy qua chạy lại tìm chỗ trốn, cuối cùng cô chạy đến phòng Yuki. Vốn dĩ cô nghĩ đây là nơi an toàn nhất nhưng khi vừa vào phòng đã lập tức bị Yuki đuổi ra khỏi cửa.
“Này, Yuki, cậu cho mình trốn ở đây một lát đi.”
“Không được! Acchan rất thích thú với vẻ mặt ngu ngốc của cậu, cậu ấy nhất định sẽ nói cho Haruna biết cậu đang trốn ở đây, mình không muốn hai cậu làm loạn phòng của mình lên.”
“Không đâu! Acchan làm sao biết mình trốn ở đây được...”
“Đấy, cô ấy đang chạy đến kìa...”
“YUKO!” Haruna hét lên từ xa.
“Huhuhuhu... cho mình vào phòng mau lên...” Yuko vẻ mặt đau khổ
Rầm...Yuki hoàn toàn không do dự đóng sập cửa lại.
Yuko xấu số của chúng ta không biết phải chạy đi đâu. Haruna đã chạy đến gần định ôm lấy cô không cho cô chạy thoát, Yuko liền cúi người xuống tránh né trong gang tấc. Hai người bọn họ lại tiếp tục cuộc đuổi bắt lòng vòng tòa lâu đài...

“Cái cậu Haruna này thiệt tình...Xin lỗi! Đã làm phiền đến mọi người, để mình đi ngăn cậu ấy lại.”
“Đợi đã Minami! Cậu ngốc thật! Cậu không thấy hai người bọn họ đang chơi với nhau rất vui vẻ sao? Cậu đừng có đi làm phiền bọn họ.”
“Cái gì? Làm phiền sao? Cậu không nghe tiếng Yuko rất thê thảm à?”
“Đã nói là cậu ngốc mà cậu không tin.”

Đột nhiên lại có một tiếng hét nữa vang lên...tòa lâu đài dạo này bị làm sao vậy? Nếu không phải vì nó nằm trên một ngọn núi xa xôi hẻo lánh thì nhất định bọn họ đã làm phiền đến cả một dãy phố rồi. Quan sát kỹ, mọi người sống ở đây đều bắt đầu có thói quen đeo nút bịt tai lại...
“Cậu đừng có khóc nữa có được không?”
“Mình đâu có cố ý đâu, sao cậu lại nạt mình. Huhuhu...”
Đối tượng lần này là Tomomi và Tomochin. Chẳng biết bọn họ đang làm cái gì, chỉ thấy Tomomi đang khóc rất to.
“Ai bảo cậu chứ, mình không phải đã nhắc là cậu không được tùy tiện đụng vào đồ của mình hay sao?”
“Tomochin, có gì từ từ nói. Cậu làm Tomomi khóc rồi kìa.”
Tiếng ồn ào đã làm cho hai người ở phòng khách tò mò chạy ra, nhưng sự có mặt của họ lại làm cho Tomochin càng thêm giận dữ.
“Cậu còn nói nữa. Cũng tại cậu bảo mình trông coi cậu ấy.”
“Mình chẳng qua chỉ muốn xem con vật dễ thương đó thôi mà, mình chỉ đụng nhẹ thôi, có làm việc gì xấu đâu...”
“Tomochin, chẳng qua chỉ là một con thú nhồi bông thôi mà, cậu có cần giận dữ như vậy không? Những thứ đó cậu đâu có thích chơi, sao lại không cho cậu ấy mượn? Hơn nữa cậu cũng đã “lớn tuổi” rồi, không thích hợp chơi thú nhồi bông đâu.”
“Maeda Atsuko...cậu...cậu nhớ đấy. Tức chết đi được, thật là tức chết đi được...”
“Xí, không cho mượn thì thôi, Tomochin thật là keo kiệt.” Tomomi vừa nói vừa chạy đi.
“Cái gì? Cậu đứng lại đây cho mình.”

Tòa lâu đài thật là náo nhiệt, nhưng có một người lại không chịu được sự khác lạ bất thường này, cô đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Yuki, cậu đi đâu đấy?”
“Ở đây ồn ào quá mình không tập trung đọc sách được, mình muốn đi ra ngoài khu vườn một chút.”
Bỏ mặc Yuki, Acchan lại tiếp tục nằm thư giãn trên đùi Minami. Chỉ tội nghiệp cho Minami, cô hoàn toàn không dám nhúc nhích, hai tay để lên cao, cố gắng không chạm vào cơ thể Acchan.
Khi ra ngoài khu vườn, có một sự kinh ngạc đang chờ đợi Yuki...không biết có phải do Acchan đã sắp xếp từ trước hay không?

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Kawashi Nami & acchan tập1

Tựa: Nami & Acchan
Rating: G
Note: Chào mọi người, tuy nói đây là oneshot nhưng nó cúng khá dài nên mình sẽ update nhiều lần. Là truyện mình dịch nên có lỗi văn chương hay có gì khó hiểu thì mong mọi người góp ý kiến để mình cải thiện. Chân thành cảm ơn.
Paring: Đây là về Takacchan nhưng xin nói trước về tên của Takamina sẽ có chút thay đổi thành Kawachi Nami. Và có một số nhân vật phụ: Hinata(Miichan), Asahi(Nyan Nyan) và Ray.
Chúc mọi người coi cui vẻ.
Một, hai, ba, bốn… Được rồi, hãy tập lại một lần cuối và chúng ta sẽ nghỉ tại đây!” Nami nói.

Đó là tối thứ bảy và tất cả các cô gái vẫn đang luyện tập cho buổi biểu diễn “Beginner” vào tuần tới. Dù cho tất cả bọn họ đã rất mệt và muốn ngừng lại, nhưng Kawachi Nami dường như không có ý định cho họ nghỉ ngơi. Người Đội trưởng có quá nhiều năng lượng bên trong cơ thể nhỏ bé mà những thành viên khác tự hỏi liệu cô ấy có dùng thuốc kích thích hay không.

“Nói cho mình biết xem, chúng ta đã chọn cậu ta làm đội trưởng khi nào vậy?” Hinata hỏi Asahi.

“Chúng ta không có. Là Akimoto đã chọn, không phải chúng ta. Đó là lý do đến bây giờ chúng ta vẫn chưa ngủ.” Cô gái cao to trả lời.

Nhớ lại khi họ vẫn còn trong Persona, Asahi là đội trưởng. Chúa mới biết tại sao, khi họ gia nhập AKB48 để biểu diễn như một thần tượng, Akimoto Yashuhi quyết định cho Nami làm đội trưởng mới. Cô ấy thật sự là một người bạn tốt, nhưng họ càng yêu quý cô ấy nhiều bao nhiêu, thì họ thật sự muốn cô ấy chậm lại. Ở giữa buổi biểu diễn, Hinata không thể chịu được nữa. Cô dừng lại và hét lên:

“Mình mệt muốn chết rồi!!!”

Cô ngồi xuống, nản lòng. Vẫn có giới hạn về những gì họ có thể làm trong chỉ một ngày! Buổi diễn đâu phải vào ngày mai, là tuần tới cơ! Họ vẫn còn thời gian để luyện tập… sau đó. Cô biết mọi người đang nhìn mình, nhưng cô không quan tâm.. Nami phải hiểu chuyện này nếu cô ấy không muốn làm kẻ thù của Hinata. Mà đúng là vậy. Không ai có thể ép cô phải thức khi mà cô không muốn. Ngoại trừ Kuro-nyan. Nhưng khi mà cô như muốn đứt hơi, nó không còn quan trọng nữa. Trong giây lát, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, không biết nói gì hơn. Nami sẽ phản ứng như thế nào?Không có ai cả gan dám nói chuyện với cô ấy như thế này, khi mà ai cũng biết cái tính cách…khá con trai của cô. Maeda Atsuko, người bạn thân mới của Nami, là người duy nhất cười. Lần cuối cùng cô nói chuyện với Nami như thế này…Chà, cô đã phải ăn gối. Nhưng cô ngạc nhiên khi người bạn của mình bỏ cuộc và nói:

“Được rồi, hôm nay như thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục vào thứ hai. Cảm ơn mọi người vì đã làm việc chăm chỉ.”

Vị đội trưởng nói chuyện với Mariko một lát khi những người khác bắt đầu ra về. Sau khi cô ấy nói xong, Asahi và Hitana đang ngồi chờ cô tới. Khi đến gần họ cô liền cúi đầu..

“Mình xin lỗi. Mình không có ý muốn giết cậu.” Cô nói với Hinata.

“Ừ, vui tính nhỉ,” bạn cô liền trả lời “Cậu nên biết chúng mình ghét phải luyện tập vào tối thứ bảy. Sao hôm nay cậu lại có nhiều năng lượng thế? Cậu trông như đang ngồi trên lửa ấy.”

“Mình biết, nhưng mình không thể làm gì được. Mình phải cử động khi mình lo lắng.”

“Lo lắng?” Asahi nhăn mặt. “Ý cậu là sao? Tuần sau là tới rồi.”

Nami nhìn Asahi, tự hỏi có phải tập luyện đã làm cô ấy ngốc đi không. Cô ấy là người luôn biết đâu là vấn đề. Qúa rõ là không phải về buổi diễn. Chà, cô cũng đã quá mệt rồi nên cô giải thích:

“Không phải chuyện đó…” Cô nhìn quanh, hy vọng là ko có ai ở đây. “Ngày mai, chúng ta có một ngày nghỉ.”

“Vậy thì sao?” sau một lúc Hinata hỏi.

“Mình sẽ đi gặp Ray.” Nami nói, cố kiềm chế chính mình.

“RAY?!” Hai người còn lại hét lên. “Ý cậu là, Nữ danh ca đầy lôi cuốn, Ray?”

Im nào.

“Vậy là ngày mai cậu thật sự sẽ đi gặp cô ta? Mình tưởng cô có ta buổi phỏng vấn hay gì đó rồi chứ.” Hinata nói.

“Cô ấy đã hủy bỏ nó khi mình bảo với cô ấy mình rảnh.” Nami giải thích với giọng nói lí nhí.

Asahi cười tự mãn. Nami đôi khi cũng biết xấu hổ à…

“Vậy… cậu muốn gặp cô ta, cậu nói với cô ta và cô ta đồng ý? Cậu có nhớ cô ta hay gì đó ko vậy?”

“Cô ấy thậm chí không cho mình cơ hội để nhớ nữa là, cô ấy gọi cho mình mỗi ngày.”

“Mỗi ngày? Vậy là cả hai đang hẹn hò?” Hinata cười khi quay sang Asahi. “Này, bạn của chúng ta là L kìa.”

“Mình không phải!”

“Hẹn hò nữ danh ca quyến rũ và nói rằng cậu không phải là L? Vậy, cậu là gì?” Asahi nói.

“Um… một người bạn thật sự tốt của cô ấy.”

“Mình tưởng cậu là người bạn thật tốt của Acchan!”

“Đương nhiên! Nhưng-"

“Cái gì? Cậu đang hẹn hò với cả hai người ư?”

Asahi và Hinata đã không còn mệt nữa. Họ muốn nhiều hơn.

“Không, mình-”

“Ôi, nhìn xem, cậu ấy đang đỏ mặt kìa!”

“Hãy chụp một bức ảnh nào!”

“Không được chụp! Và mình không đỏ mặt!” Nami hét lên.

“Đúng, hãy quay lại đi!” Hinata trả lời. “Chất lượng tốt hơn.”

“Cái gì?! Cậu…!”

Nami bắt đầu đuổi bắt hai người bạn của cô. Cô đáng lý không nên nói. Hay có lẽ cô nên nói với họ cô là L cho rồi… Không, họ sẽ không bao giờ để cho cô yên. Lần tới, nếu cô còn muốn nói với họ về chuyện của Ray, cô sẽ tự kết liễu mình trước tiên.

“Và… diễn!” Hinata nói. “Vậy nên thưa mọi người, chào mừng tới buổi diển đỏ mặt của Nami! Không phải chàng trai, là con gái! Vâng, Nami là con gái phòng khi bạn không biết. Chúng tôi giờ đang hỏi cô ấy về mối quan hệ giữa cô với Ray-“

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?” Asahi hỏi, khiến cho cả hai người còn lại ngừng vở “Mèo vờn chuột” của mình.

Họ nhìn lên và thấy Maeda Atsuko ở cửa, nhìn chằm chằm vào họ. Hinata ngay lập tức đóng điện thoại, hy vọng the face của AKB đã không ở đó lâu lắm. Cô thích Nami và Ray, nhưng cũng biết có chuyện gì đó giữa người bạn của mình và Maeda. Cô không muốn hủy hoại mọi thứ. Nami tiến tới gần cô ấy khi đang cầu nguyện tất cả vị thần mà cô biết. Cô không muốn Maeda nghe được chuyện về cô ấy… Cô ấy là người bạn tốt nhất của cô và lo sợ Acchan sẽ rời bỏ cô nếu cô ấy biết rằng cô…khác biệt.

“Không có gì. Mình chỉ bỏ quên vài thứ.” Maeda nói, tự hỏi họ đang làm gì.

“Ừm, cậu có thấy gì ko?”

“Mình có nên ko?”

“Không! Ý mình là, bọn mình chỉ đang trò chuyện về buổi biểu diễn.”

“Vừa nói vừa chạy à?”

“Ừ…Cậu biết đấy… để tỉnh ngủ.”

Maeda nhìn họ một cách kì quặc rồi rời khỏi.

“Chờ đã! Bọn mình cũng về luôn. Chúng ta cùng đi đi.” Ba người còn lại nói.

Họ phải đảm bảo rằng cô ấy không nghe thấy gì. Nếu Acchan mà biết được quá khứ của họ, họ sẽ chết chắc. Nhưng sau khi nói chuyện với cô ấy, họ đã chắc chắn, cô ấy không biết gì cả.

“À, mình đi hướng này. Gặp lại sau!” Nami nói.

“Ngày mai vui vẻ nhé.” Hinata trả lời với một nụ cười.

Nami không trả lời và bỏ đi. Sau đó, cả ba người còn lại cũng đi theo những hướng khác nhau. Khi đi một mình, Maeda nghĩ:

“Cậu ấy đang làm gì vậy nhỉ? Mình nghe có gì đó liên quan tới Ray… Có thể nào là Ray? Là cô nàng Ray? Không, hẳn là mình đã tưởng tượng, Nami không phải là kiểu người con gái sẽ thích một ca sĩ như Ray. Cậu ấy quá… Ừ, có lẽ chỉ có mình.”

Cô bắt đầu nghĩ về những gì mình muốn làm vào ngày mai khi những đám mây đang che phủ mặt trăng.

Sự cô đơn bất tận phần2

Ma cà rồng (phần 2)
Tại sao? Con người này không thể nào còn sống được? Vận mệnh còn phải đùa giỡn với bọn họ trong bao lâu nữa? Số người chết một trăm năm trước vẫn còn chưa đủ sao? Cái gì mà một chính một tà… hy sinh toàn là người vô tội, bọn họ còn phải bị ông trời trêu chọc trong bao lâu nữa?

“Lâu rồi không gặp......các bạn của tôi...!”
“Ta...Takeru...cậu...cậu...!”
Yuko hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, cô buột miệng nói ra cái tên gần như đã bị lãng quên này, hoàn toàn không thể tin được. Con người kia sao lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy cũng đã trở thành người bất tử rồi sao? Thế này...thế này...
“Minami, các cậu có thể đi lên phòng một chút được không? Mình có chuyện muốn nói với người bạn đã lâu không gặp này...”
“À...được thôi, vậy bọn mình đi trước nhé, Acchan.”

Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm cả căn phòng, trên cơ thể của người đàn ông này phát ra đầy tà khí làm cho người ta cảm thấy không thở được.
“Tại sao lại để cho bọn họ đi? Bọn họ cũng có quyền biết được sự việc này mà không phải sao?”
“Cậu đang nói cái gì?”
Yuko đứng chen vào giữa anh ta và bọn Minami. Tên này rốt cuộc muốn cái gì? Tuyệt đối không thể để cho bọn Minami biết được thân phận của chúng ta.
“Hừ...một trăm năm đã trôi qua rồi. Nếu như không phải tôi còn nhớ rõ những gì đã xảy ra, tôi cứ nghĩ hoàn cảnh hiện tại đang ở một trăm năm trước đấy...hahaha...”
“Cậu đang nói những gì vậy? Ở đây không hoan nghênh cậu, Sae tiễn khách!”
“Yuko...dừng tay lại. Các cậu không phải là đối thủ của anh ta đâu...”
“Hahahaha...quả không hổ danh là ma cà rồng đời đầu, Maeda...”
Người đàn ông vừa nói vừa vỗ tay, anh ta từ từ tiếp cận Minami làm cô sợ hãi lùi đi mấy bước. Hơi thở của người này rất kì lạ, hoàn toàn không giống người bình thường. Khi đang bước đi thì một vật thể màu đen bay qua trước mặt anh ta, Takeru biết rõ đó là vật thể mà Acchan vừa ném ra nhằm ngăn chặn anh ta tiến đến gần Minami.
“Bọn họ là khách của tôi...”
“Chỉ có vậy thôi sao Maeda? Minami, lần này mình sẽ không để mất cậu nữa đâu. Lúc trước do mình quá ngu ngốc nên mới trao cậu cho Acchan chăm sóc...còn Haruna, Mayu, Tomomi...thành thật xin lỗi các cậu, do mình đã để các cậu tiếp xúc với đám quái vật này mà các cậu đã chết đi một cách oan uổng.”

Cái gì vậy? Anh ta đang nói về chuyện gì? Bọn mình hoàn toàn không quen biết người đàn ông này, cái gì mà lúc trước? Cái gì mà hại chết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Anh đừng có ở đây mà lớn tiếng. Mayuyu chết như thế nào anh lại không biết sao? Tôi không cho phép anh gọi tên Mayuyu. Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối mà các người lại đang tâm ra tay độc ác như vậy, trả Mayuyu lại cho tôi...”
Yuki đã hoàn toàn mất kiểm soát, mắt cô đã chuyển sang màu đỏ, để lộ đôi răng nanh mà chỉ có ma cà rồng mới có. Cảnh tượng này đã làm cho bọn Minami sợ hãi đứng bất động...bọn họ đang bị ảo giác sao? Mà khoan đã...lúc trước nghe nói về truyền thuyết ma cà rồng nên bọn họ mới đến đây thám hiểm và quen biết bọn Acchan, không lẽ truyền thuyết đó là thật sao? Bọn Acchan là ma cà rồng thật sao?

“Yuki, cậu bình tĩnh lại đi! Cậu đã hiện nguyên hình rồi đó! Yuki...”
Yuko chạy nhanh đến ôm chặt lấy Yuki đang bị kích động, hy vọng cô ấy có thể bình tĩnh lại. Nhưng đến bản thân cô cũng dần dần mất đi sự tỉnh táo, cứ thế này...bọn Minami nhất định sẽ biết được bí mật của bọn cô, thế nào bây giờ? Nên làm thế nào bây giờ? Yuko kéo được người này lại không kéo được người kia, Tomochin im lặng từ nãy giờ, không biết hiện nguyên hình từ lúc nào, mắt cô trở nên đỏ rực hung dữ xông lên phía trước định đánh Takeru nhưng anh ta lại tránh đi một cách nhẹ nhàng còn vung tay đẩy cô văng ra xa. Acchan đã bay đến đỡ lấy Tomochin, nhưng Sae lại lao lên, lần này Sae bị đánh văng mạnh vào tường, cô ói ra một vũng máu...
“Thật không biết tự lượng sức mình...ma cà rồng đời thứ 3 mà cũng đòi đấu với ta...”
Nhìn thấy Sae nằm trước mặt, anh ta lại tiếp tục
“Các người có tin trên đời này có ma cà rồng không? Trong tòa lâu đài này đầy ra đấy. Tất cả mọi người ở đây đều là quỷ hút máu người. Không tin sao? Mặc dù bề ngoài bọn họ trông rất giống con người, nhưng bọn họ đích thực là một lũ quái vật. Đám người vô dụng này chỉ dám uống những túi máu đã quá hạn sử dụng của bệnh viện mà thôi. Minami, hãy trở về bên cạnh mình. Maeda Atsuko không xứng đáng có được cậu, cô ta không hề yêu cậu.”
“Takeru! Anh muốn trách tôi sao cũng được, nhưng tôi không cho phép anh xúc phạm tình yêu của tôi dành cho Minami.”
“Nếu như cô yêu Minami, sao lúc trước cô không cắn cậu ấy? Chỉ cần cô làm vậy là cậu ấy đã có thể sống lại.”
“Tôi không phải là thần thánh. Cắn cô ấy ư? Nếu làm như vậy thì tôi sẽ biến cô ấy trở thành quái vật bất tử giống như chúng tôi. Anh nhìn lại mình xem, anh nhìn chúng tôi xem, anh còn muốn bao nhiêu người phải chịu đựng nỗi đau này nữa.”
“Những việc cô không dám làm, tôi sẽ làm giùm cô. Tôi sẽ biến mọi người trên thế giới này trở thành ma cà rồng, bao gồm cả bọn Minami...”
Vừa nói xong, anh ta liền hiện nguyên hình, để lộ đôi răng nanh nhọn hoắc, chạy đến chỗ Minami định cắn cô ấy.
Bùm... một tiếng nổ phát ra, Acchan xuất hiện trước mặt bảo vệ Minami, người đàn ông kia lập tức lùi lại mấy bước, trên môi anh ta không rõ vì sao đang chảy máu.
“Hừ! Thật không hổ danh là tổ tiên của ma cà rồng, Maeda! Nhưng tôi nhất định sẽ quay lại...tôi nhất định sẽ quay lại đưa bọn họ đi...tôi nhất định sẽ giành lại Minami...cô nhớ lấy...Maeda...”
Nói xong, anh ta biến mất, để lại một đống bừa bãi trước mặt. Sayaka lúc này chạy vào báo cáo với thương tích đầy mình. Cả phòng khách trở nên cực kì lộn xộn, không một âm thanh nào được phát ra. Những người hầu đang dọn dẹp một cách yên lặng. Còn tám người bọn họ đang ngồi trên ghế không nói lời nào, bầu không khí trở nên nặng nề khó thở.

Ma cà rồng có thật sao? Người đàn ông khi nãy tại sao lại nhắc đến bọn mình? Một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Bọn Acchan đã sống lâu đến vậy sao?
“Này, các cậu có thật là ma cà rồng không? Các cậu cũng giống như những nhân vật trong phim ảnh sao?”
Haruna đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cũng chỉ có một mình cô dám lên tiếng trong hoàn cảnh thế này.
“Đúng vậy. Không phải lúc trước các cậu nghe theo lời đồn nên mới đến đây sao? Cậu có sợ không Haruna?”
“Tại sao lại sợ chứ? Mình còn chưa thấy Yuko hiện nguyên hình, hơn nữa răng của các cậu là giả đúng không?”
“Là thật mà Haruna!”
Như để chứng minh, Yuko không chút do dự hiện nguyên hình, để lộ đôi răng nanh và đôi mắt đỏ như máu. Thấy Yuko như vậy, Haruna không những không hề sợ hãi mà còn đưa tay cố kéo cái răng nanh của Yuko ra. Yuko bị đau kêu lên oai oái, sau đó cô bị Haruna rượt đuổi chạy khắp phòng. Chứng kiến cảnh tượng này, những người còn lại vừa giận vừa mắc cười, tại sao bọn họ lại có thể đùa giỡn vào lúc này cơ chứ?

“Minami, xin lỗi đã kéo các cậu vào sự việc này, nhưng mình không thể để các cậu rời khỏi đây được nữa. Đây là quy định của tòa lâu đài, thân phận của bọn mình là bí mật, không thể để cho người ngoài biết được.”
“Nhưng mà Acchan, người vừa nãy vừa nói rằng sẽ biến cả thế giới thành ma cà rồng, hơn nữa một trăm năm trước...”
“Minam, cậu đừng hỏi nữa có được không? Đừng để tâm đến những lời nói đó, bọn mình sẽ không cắn các cậu, cũng không uống máu của các cậu. Ở đây các cậu hoàn toàn tự do, muốn làm gì thì làm, ngoại trừ việc bước ra khỏi lâu đài. Mình thành thật xin lỗi phải nói thẳng rằng cho đến chết, các cậu cũng không được rời khỏi nơi đây...”

Xoay người rời khỏi phòng khách, Acchan trở về phòng mình, tiếp tục nâng niu vuốt ve cái hộp gỗ, nước mắt cô chảy ra, cô vừa khóc vừa ôm lấy cái hộp một cách đau đớn...
Ở một phòng khác, Yuki đưa tay nắm chắc dây chuyền đeo trên cổ:
“Mayuyu...Mayuyu...”
Tomochin thì nhìn chằm chằm lên bầu trời, yên lặng không nói lời nào.
Ngòi nổ của một trăm năm trước lại một lần nữa làm tan vỡ trái tim của những con người bất hạnh ở một trăm năm sau...nhưng chiến tranh...chỉ vừa mới bắt đầu...

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

chương 7 sự cô đơn bất tận

Ma cà rồng (phần 1)
Sáng hôm sau, tám người bọn họ đang ngồi trong phòng khách vừa ăn sáng vừa xem tivi một cách vui vẻ, nhưng bọn họ không thể nào ngờ rằng chỉ một lát nữa thôi mà số phận của bọn họ sẽ rẽ theo một ngã khác. Ông trời thật biết đùa, ông đã mở ra một trò chơi lớn nhất trong lịch sử cho bốn con người đau khổ kia. Cho dù có mang một tấm thân bất tử, bọn họ vẫn không thể thoát khỏi sự trêu đùa của số phận.

[Gần đây liên tục xảy ra nhiều vụ mất tích bí ẩn và những vụ giết người kì lạ, người ta đã tìm thấy rất nhiều chứng cứ có liên quan đến nhau về những nạn nhân mất tích và vụ án mạng trên, do trạng thái xác chết rất kỳ lạ, nơi tìm thấy xác chết lại không phải là hiện trường đầu tiên...]

Bản tin buổi sáng làm cho bầu không khí trong phòng khách trở nên nặng nề. Yuko lập tức tắt tivi, tránh những ảnh hưởng xấu đến tâm trạng của mọi người, hơn nữa ở đây còn có trẻ vị thành niên.
“Vừa sáng sớm đã xem một tin tức khó chịu thế này, không tốt cho sức khỏe đâu, tụi mình tập trung ăn sáng đi.”
Mặc dù nói vậy nhưng bọn Yuko đã đứng dậy đi theo Acchan rời khỏi phòng khách, để lại những vị khách của chúng ta vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu. Đây không phải là lần đầu tiên bọn Minami thấy hành động kỳ lạ thế này của những người ở lâu đài, nhưng lại không tiện hỏi ra lời, chỉ biết tiếp tục im lặng ăn phần ăn của mình. Bốn người kia sau khi đến phòng đọc sách liền mở tivi tiếp tục xem bản tin lúc nãy, bởi vì bọn họ nhận ra trạng thái của xác chết rất kì lạ. Nạn nhân không chỉ là một cái xác trắng bệch không còn chút máu mà trên người hoàn toàn không có vết thương nào, điều đáng nói là trên cổ bọn họ còn có thêm một dấu răng khá sâu.
“Acchan...cậu nghĩ sao?”
Acchan nhìn Yuki không nói gì, nhưng Yuki đã hiểu ý cô liền gật đầu, sau đó cô ra hiệu cho người hầu.
“Hai người tình cảm tốt quá, chỉ nhìn thôi mà đã hiểu đối phương nghĩ gì.”
“Vậy cậu không hiểu ý mình sao Yuko?”
“Không phải là không hiểu, chỉ là cảm thấy cậu và Yuki đôi khi hiểu nhau đến mức đáng kinh ngạc.”
Acchan chỉ cười nhẹ, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng dịu bao trùm cả một khoảng không gian rộng lớn, nhưng đối với bốn người bọn họ, đây lại là dấu hiệu của một cơn bão lớn, khi thủy triều đến sẽ cuốn trôi đi bất cứ vật gì ngáng chân nó.

“Chúng tôi đến rồi.”
Xuất hiện đằng sau cánh cửa là những người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tòa lâu đài, cũng là những người mà bọn Acchan tin tưởng. Bọn họ chính là đội trưởng đội Ninja Akimoto Sayaka và Miyazawa Sae. Yuki thuật lại sự việc lúc nãy, bọn họ ngay lập tức trở nên căng thẳng...
“Không lẽ chủ nhân cho là những người trong đội Ninja của chúng tôi làm sao?”
“Hai người đừng quá kích động, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo của hai người, cũng tin tưởng vào đội Ninja sẽ không phá bỏ lời thề mà Acchan đã lập ra. Chúng tôi gọi hai người đến đây ngoài việc âm thầm điều tra toàn bộ thành viên trong đội Ninja ra, còn nhờ hai người đi thám thính tình hình...nói không chừng...đã đến lúc rồi.”
Lời nói của Yuki làm cho mọi người trở nên bồn chồn bất an. Sae và Sayaka cũng biết rất rõ lời tiên tri, nếu việc đó mà đến thì...

“Việc gì đến cũng phải đến, mình cũng đã đợi lâu lắm rồi...từ khi bắt đầu, số phận đã an bài cuộc quyết đấu giữa mình và bọn chúng. Mình không muốn cứ tiếp tục phải chờ đợi như vậy, tốt nhất là bọn chúng xuất hiện nhanh lên, mình không còn kiên nhẫn nữa đâu...mình muốn kết thúc sự việc này...”
Cái chết đối với họ mà nói hoàn toàn không đáng sợ, bọn họ đã sống quá lâu rồi. Bây giờ điều ân hận duy nhất là phải rời xa Minami. Minami… cậu có thể đợi mình không? Đợi cho đến khi mình không còn là quái vật bất tử nữa, đợi cho đến khi chúng ta đều là con người, chúng ta mới gặp nhau có được không?

Bịch...hai thân hình nhỏ bé ngã nhoài xuống đất, người đẩy bọn họ là Mamoru, quản gia của tòa lâu đài. Phát hiện ra sự có mặt của bọn họ, người đầu tiên bị kích động không phải là Acchan, mà là Yuki. Hai tay cô ôm lấy thân thể nhỏ bé của Mayu liên tục lắc mạnh.
“Nói mau, cậu đã nghe được những gì? Cậu rốt cuộc đã nghe được những gì?”
“Mình...mình không phải cố ý...bọn mình định đi tìm nhà vệ sinh...sau đó lạc đường...”
Mayu sợ hãi lắp bắp trả lời câu hỏi của Yuki, sau đó cô nhìn thấy mắt của Yuki từ từ chuyển sang màu đỏ sẫm. Mayu không thể tin được vào mắt mình...cái này...không lẽ cô ấy đeo kính sát tròng có thể tự đổi màu sao? Còn không là nhất định mình đã nhìn nhầm...
“Vậy cậu đã nghe được những gì?”
“Cái đó...ma cà rồng gì đó...các cậu đang đùa phải không?”
Nghe đến đây, Yuki liền đứng bất động vô hồn. Tại sao? Tại sao cậu lại nghe lén? Cậu có biết nếu cậu nghe được bí mật này thì cả đời cậu cũng sẽ không được rời khỏi tòa lâu đài?
“Yuki, cậu bình tĩnh lại, cậu làm bọn họ sợ rồi kìa.” Yuko chạy đến bên cạnh kéo Yuki ra.
“Xin hỏi...có cần chúng tôi động thủ không?”
Bí mật này không thể để cho con người biết được, để bảo vệ bản thân cũng như tránh xa những rắc rối bên ngoài, Sayaka và Sae vẫn thường hay làm nhiệm vụ diệt khẩu. Ánh mắt của bọn họ đã đổi sang hai màu khác nhau. Màu xanh da trời là màu của ma cà rồng đời thứ hai, màu xanh lá cây là màu của ma cà rồng đời thứ 3.
“Hai người lui ra trước đi!”
Tình hình hiện tại không chỉ làm cho Yuko thấy đau đầu mà đến cả Acchan, chủ nhân của tòa lâu đài cũng ko biết phải xử trí như thế nào. Cô vừa ra quyết định để cho bọn họ trở lại cuộc sống bình thường, không ngờ bọn họ lại tự chuốc họa vào thân.
“Quy định của tòa lâu đài không thể nào làm trái được, mặc dù quy định đó là do mình đặt ra. Cho nên...”
“Huhuhu...bọn mình không phải cố ý đâu, các cậu đừng có cắn bọn mình...bọn mình hứa sẽ không nói ra ngoài...”
Lời nói của Acchan đã bị giọng nói của Tomomi làm cho đứt đoạn, xem ra bọn họ đã xem phim quá nhiều, ai nói ma cà rồng nhất định phải cắn người chứ?
“Thôi được! Tomomi sẽ do Tomochin trông coi, còn Mayu...Yuki cậu muốn tự mình trông coi hay là để Yuko, mình để cậu quyết định! Còn Mayu và Tomomi, hai cậu nên nhớ , tuyệt đối không được tự ý bước ra khỏi tòa lâu đài, nếu bước ra...thì các cậu sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình!”

“Mình phản đối! Tại sao mình lại phải trông coi Tomomi chứ?”
“Cậu trông chừng cô ấy cẩn thận...nếu cô ấy mà bước ra khỏi tòa lâu đài, thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm lấy đi mạng sống của cô ấy, nếu không thì cậu tự mình đi đến địa lao mà ngồi.”
Thật quá đáng! Ma cà rồng thì sao chứ? Ngoài việc bọn họ là một lũ quái vật không thể chết, sở hữu vẻ đẹp vĩnh cửu ra, bọn họ đâu khác gì con người, bọn họ cũng sợ đau, sợ bị dày vò, sợ bị tổn thương...Việc đáng nói nhất là bọn họ còn quen biết một tên ma cà rồng đời đầu xấu bụng, đáng ghét – Maeda Atsuko.

“Thật là tức chết đi được! Cậu đi theo mình.”
Tomochin vừa tức giận vừa kéo Tomomi đang khóc lóc đi ra khỏi phòng, bây giờ chỉ còn lại Mayu chờ Yuki quyết định. Yuki vô vọng ném mình lên ghế sofa, hai tay nắm chặt lấy đôi vai, môi cô đã bị mình cắn chặt đến chảy cả máu. Cô còn biết làm gì nữa? Bây giờ phải làm gì để bi kịch một trăm năm trước không tái diễn lại? Cái gì mà không thể yêu? Mặc dù cô vẫn liên tục nói với bọn Acchan như vậy, nhưng người đầu tiên không giữ được lòng mình lại chính là cô, cho nên cô mới sợ hãi không dám tiếp cận Mayu.
“À...Yuki, Mayu cứ để cho mình trông coi! Acchan này, cậu phải trả lời ra sao với Minami đây? Lấy lí do gì bây giờ?” Yuko không đành lòng thấy Yuki như vậy, liền tự mình quyết định. Chỉ là bây giờ bọn họ không biết nên dùng lí do gì để thuyết phục hai người còn lại bên ngoài. Dường như đã nghĩ ra gì đó, Acchan dẫn Mayu và gọi Tomomi cùng nhau đi ra phòng khách.

Khi bọn họ vừa đến nơi, Minami đã vội vàng chạy đến bên cạnh Tomomi, lo lắng hỏi lí do cô ấy khóc.
“Tomomi sao vậy? Sao em lại khóc?”
“Chị Minami...làm sao bây giờ...phải làm sao đây?”
“Đã xảy ra chuyện gì? Nín đi nào. Mayu, em nói xem, hai em không phải đi tìm nhà vệ sinh sao?”
“Tụi...tụi em......”
“Thôi để mình nói! Minami, bọn Mayu vừa làm vỡ chiếc bình cổ mà ba mình sinh thời rất yêu thích, giá trị của nó khoảng 500 triệu yên. Cho nên mình sẽ giữ bọn họ ở lại làm việc trả nợ, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“5,5,5,5...500 triệu yên? Thành thật xin lỗi, không ngờ bọn Mayu làm vỡ một vật quí giá đến như vậy, nhưng do bọn nó còn nhỏ, cậu có thể giữ mình ở lại làm thay không? Bất cứ việc gì mình cũng làm, xin cậu hãy tha thứ cho bọn nó.”
Con số này không chỉ làm cho Minami giật mình mà đến cả Yuko cũng kinh ngạc không kém. Cô xoay qua nhìn Acchan, trong tòa lâu đài của bọn họ có vật giá trị đến như vậy sao? Lí do này liệu có hơi quá không?
“Chị Minami! Không phải vậy đâu...”
Nghe thấy mình bị vu oan làm vỡ đồ, hai cô gái lập tức lên tiếng bác bỏ, nhưng họ biết nói thế nào bây giờ? Không lẽ nói mình vừa nghe lén biết được bọn Acchan thật ra là ma cà rồng? Không chừng bọn họ có thể là hung thủ của những vụ án mạng khi nãy trên tivi. Cho dù có nói thật đi nữa thì liệu chị Minami có tin ko? Hơn nữa nếu đó là sự thật, tuyệt đối không thể để chị Minami và chị Haruna tiếp tục ở lại nơi này, phải nghĩ cách gì đó...phải nghĩ ra cách gì đó...
“Không cần đâu! Chiếc bình cổ là do tụi mình làm vỡ, không liên quan gì đến chị Minami. Tụi mình tình nguyện ở lại đây làm công cả đời để trả nợ, xin các cậu hãy để cho chị Minami và chị Haruna đi về đi, viện trưởng nhất định sẽ rất lo lắng.”
“Mayu...Tomomi... Không được! Acchan, mình sẽ ở lại đây, xin cậu hãy để cho bọn họ trở về cô nhi viện, mình sẽ nhận lấy toàn bộ trách nhiệm.”
“Mình cũng sẽ ở lại đây làm công.” Haruna nói.
Tình hình này là thế nào? Yuko mắt mở to nhìn bọn họ tranh nhau để được ở lại “trả nợ”, Acchan cũng đau đầu không kém, cô nói lí do này chỉ để hù dọa bọn họ, nhưng cô lại quên mất việc Minami có một tính xấu là rất thích ôm hết trách nhiệm lên người.

“Các cậu không ai quyền được rời khỏi nơi này...”
Cửa lớn đột ngột mở ra, một giọng đàn ông truyền vào, sau đó thấy Sae bị ném vào phòng khách, vẻ mặt đau đớn nằm trên sàn. Khi chủ nhân của giọng nói xuất hiện, Acchan, Yuko, Yuki và Tomochin không dám tin vào mắt mình, tại sao...tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Không lẽ............

“Lâu rồi không gặp......các bạn của tôi...!”

Tập 3 tiếp theo Mong ước chia cắt vòng tròn

Thời gian sau đó, còn có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng đều là chuyện tốt, khiến bốn đứa trẻ trở nên thân với nhau hơn. Mọi chuyện, chỉ bắt đầu thay đổi từ ngày hôm ấy...

Hôm đó cả bốn cô bé cùng nhau lên núi chơi. Cảnh quan trên núi thật sự rất đẹp, làm khơi dậy sự tò mò, thích thú. Thế là sau một hồi mãi mê nhìn ngắm những cảnh đẹp, lạ mắt mà trước nay chưa bao giờ chứng kiến tận mắt. Bất chợt nhìn lại, họ đã lạc nhau mất rồi. Acchan tính tình từ nhỏ vốn điềm đạm nên vẫn đứng nguyên vị trí lúc ban đầu, Yuko thì vì quá thích ổ ong rừng ở gần đó, nên cứ đứng ngắm mãi, đến khi Acchan gọi hỏi cô bé có thấy bóng dáng Takamina đâu không. Giật mình nhìn lại, mới biết không những lạc mất Takamina mà Nyan cũng chẳng thấy đâu. Thế là hai cô bé lên đường tìm kiếm. Trên đường, cả hai đã tâm sự rất nhiều chuyện :

_Acchan rất thích Takamina đúng không ? Vì vậy mới luôn tìm cách gần gũi, chọc ghẹo cậu ấy ?- Yuko mở lời, giọng nói như đã chắc chắn là như vậy rồi, vốn dĩ chỉ muốn nghe câu trả lời chính thức từ Acchan mà thôi.

_Phải, tớ rất thích Minami, nhiều như Yuko thích Nyan vậy. Nhưng mà ít ra Nyan chưa từng phản kháng những cử chỉ ấu yếm của cậu, chẳng bù cho tớ, không biết đến khi nào thì Minami mới hiểu tình cảm của tớ. Tự hỏi, đã bao giờ cậu ấy nhìn về phía tớ chưa ?. Tớ thật sự không vui. - Acchan giải bày tâm tư của mình với Yuko, giọng nghe sầu não.

_Đến một ngày nào đó, chắc chắn cậu ấy sẽ nhận ra được thôi. Còn về phần của tớ, tụi tớ không hạnh phúc như cậu đã nghĩ đâu. Nyan không phản kháng nhưng cũng chưa bao giờ đáp trả tớ. Dù tớ luôn tự nhủ với lòng phải biết hài lòng với những gì mình đang có, nhưng, tớ cũng không biết bản thân mình muốn thêm điều gì nữa . - Cả hai nhìn nhau, tia mắt đầy bi thương, như những người đồng cảm vậy.

_Hai chúng ta đều thật khổ tâm mà ! - Cả hai cười lớn vì sự đồng thanh của nhau. Tiếp tục đi tìm kiếm hai bạn còn lại...



Ở một nơi cách đó khá xa, Takamina đang tìm mọi cách để với lấy cho được bông hoa xinh xắn gần đó. Nhưng vẫn không thể lấy được, vì nơi mà nó đang khoe sắc chỉ cần có chút sơ soát nhỏ đã đủ khiến một ai đó phải rơi xuống vùng đất cách khá xa bên dưới. Takamina vẫn chưa chịu bỏ cuộc, chuyện gì cô bé đã quyết tâm thì phải làm cho được, bất chấp tất cả, với lấy cành hoa đó. Kết quả tuy hái được nó, nhưng giá phải trả cho một cành hoa là quá đắt, cả thân người đã bị lăn từ trên sườn núi xuống, tiếp tục lăn rất nhiều vòng ở phía dưới, chođến khi đập vào một thân cây to lớn, do dùng lực tay ngăn cản nên cánh tay đã bị chảy máu, ngửi được cả mùi máu tươi, cô bé mới bắt đầu cảm nhận sự đau đớn.

_Đau...có ai xin hãy đến, giúp tớ với ! - Khóe miệng cứ lập đi lập lại câu nói ấy nhưng vì quá đau nên không thể cất thành tiếng. Trong vô vọng, tâm cô bé kêu gào cần sự giúp đỡ, nếu như có ai đến giúp lúc này, cô bé nguyện sẽ hết lòng quí mến người đó, để họ trở thành người quan trọng nhất đối với bản thân. Vì cơn đau đến quá mãnh liệt, khiến mọi thứ trong mắt trở nên lòe hơn. Dù cố gắng nhưng vẫn không thể kháng cự lại nó, cuối cùng Takamina đã ngất xỉu. Khi tỉnh, người đầu tiên cô bé nhìn thấy là Nyan, hiện đang ngủ rất say, sờ tay mình thì cơn đau đã giảm đi rất nhiều, cũng đã được băng bó lại. Nhìn lại áo của Nyan, bị rách một mảnh lớn, khóe miệng Takamina bất giác cong lên, thì ra mảnh còn lại đang ở chổ vết thương của mình, . Đợi đến khi Nyan tỉnh giấc thì đã là sáng hôm sau.

_Takamina cậu không sao chứ ? Vết thương thế nào rồi, có đỡ đau hơn không …Hôm qua nhìn thấy cậu ngất xỉu ở đây, tớ lo quá chừng luôn. Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, thật may mắn ! - Vừa mở mắt, gặp ngay ánh nhìn của Takamina, cô bé liền nói không ngừng .

_Cậu bình tĩnh xíu nào, tớ không sao đâu. Tay chỉ hơi đau một chút, bây giờ trời đã sáng rồi. Mình còn phải đi tìm hai người kia nữa. Cảm ơn vì đã cứu tớ, từ nay về sau tớ sẽ hết lòng đền đáp cậu, bảo vệ cậu thật tốt. – Takamina ôm cô bé ấy vào lòng, thân thể cả hai cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, mọi mệt mỏi, đau đớn …tất cả đều dừng lại ở giây phút đó. Chỉ còn nghe được tiến thì thầm nhỏ nhẹ của Nyan “Takamina là đồ ngốc, bảo vệ bản thân còn chưa tốt. Thế mà còn đòi bảo vệ tớ . Ngốc quá, thiệt là ngốc quá mà”.

Vừa ngay lúc đó, Yuko và Acchan tìm được họ, vốn dĩ phải rất vui, nhưng khi nhìn thấy cả hai , cùng với cảnh tượng này. Mọi niềm vui phút chốc tan biến . Nhận thức được có người đang nhìn, hai bạn ấy cũng vội buông nhau ra.

_Đẹp nhỉ, trong khi tớ và Acchan đi tìm hai cậu vất vả cả ngày hôm qua, giờ thì nhìn hai người đang ôm nhau thắm thiết vô tư, vô lo thế kia. Có đáng để vui không ? – Yuko thật sự đã mất bình tĩnh, từng câu nói đầy hờn dỗi và trách móc.

_Mọi chuyện không phải như hai người nghĩ đâu. Thật ra, tớ…- Chưa kịp nói hết câu, Yuko đã cắt ngang lời “Không, tớ không muốn nghe” . Dù Nyan ra sức giải thích cho Yuko hiểu mọi chuyện, nhưng cô bé nhất quyết không muốn nghe.

_Minami, cuối cùng đã tìm được cậu, tớ đã rất lo lắng. Hình như cậu đã bị thương, tớ sẽ dìu cậu về, có được không ? – Trong giờ phút này đây, chỉ có duy nhất Acchan là người bình tĩnh nhất, bình tĩnh một cách đáng sợ.

_Không cần đâu, tớ bị đau tay chứ có phải chân đâu. Sau này cậu cũng đừng lo cho tớ quá, không đáng đâu, kể từ hôm nay, tớ chỉ cần Nyan quan tâm tớ là đủ rồi. – Từng thanh âm nghe sao thật vô tình, lúc đó cô bé không biết những lời mình đã nói sẽ gây tổn thương cho đối phương đến nhường nào. Nhìn nét mặt đau đớn của bạn mình, Yuko không thể đứng nhìn cô bé nói những lời tàn nhẫn như vậy, rõ ràng Acchan đã rất lo lắng, cả đêm không ngủ mà đi tìm Takamina, tại sao cậu ấy nỡ đối xử với Acchan như vậy. Vì thế, trong lúc nóng giận, Yuko đã thẳng tay xô Takamina , khiến cô bé ngã về phía sau. Acchan định chạy lại đỡ cô bé, nhưng Nyan đã nhanh hơn một bước, điều đó làm cho trái tim của Acchan trở nên đau đớn hơn nữa, cảm thấy mình thật dư thừa.

_Yuko, cậu bình tĩnh lại đi. Tớ không trách Minami. – Acchan lên tiếng ngăn cản Yuko, nếu để họ tiếp tục thì sẽ gây nên một trận ẩu đả không đáng có.

_Cậu đang tức giận vì gì đây ? vì những lời tớ nói với Acchan hay thực chất chỉ là vì tớ đã ôm Nyan. Nếu đúng thế, tớ chỉ muốn nói rõ cho cậu biết, cậu ấy không phải của riêng cậu, đừng quá ích kỉ ! – Takamina nhìn Yuko bằng ánh mắt đầy tia chống đối, khiêu chiến.

_Hai người thôi ngay đi. Không phải từ trước đến giờ tụi mình đều là bạn tốt của nhau sao ? Đừng vì những chuyện không hay đã xảy ra mà đánh mất tất cả chứ. Tất cả bốn người chúng ta, là bạn tốt của nhau mà, đúng không ! – Vì những lời nói của Nyan, Takamina và Yuko đã ngừng tranh chấp. Tất cả cùng nhau về, suốt buổi cũng chẳng ai nói thêm lời nào. Ngay lúc này đây, Acchan tuy không nói gì nhưng luôn nhìn Nyan bằng một ánh mắt hết sức khó hiểu, như muốn nói “Tất cả mọi chuyện, đều do cậu mà ra cả, Nyan à !”.

Dù hiện giờ, bốn người đang cùng bước chung trên một con đường nhưng trong tâm trí của họ đều đã có một hướng đi riêng !

Vào lúc đó, vòng tròn không điểm dừng đã bắt đầu xoay , xoay theo số phận, xoay theo định mệnh. Xoay theo thời gian - điều duy nhất có thể thay đổi cả một con người !

Mong ước chia cắt nửa đôi vòng tròn tập 2

Ngày tháng đi học cùng....

Có một ngày, trên đường đi học, bốn bạn nhỏ của chúng ta đã nhìn thấy một vụ tai nạn nghiêm trọng. Thế là vì tính tò mò nhiều chuyện, bốn bạn nhỏ đã đứng say mê bàn tán. Tìm kiếm thông tin về vụ tai nạn ....Mà không hề hay biết, mình đã trể học. Cho đến khi một người lạ đứng gần đó hỏi "Đã gần 8h tại sao các cháu vẫn chưa đi học ?", cả nhóm mới biết, mình đã trể học. Tăng tốc kéo nhau chạy đến trường. Khi vào lớp, cô giáo hỏi :

_Tại sao hôm nay các em lại đi học trể ? - Cô giáo giận dữ, hỏi tội.

_Dạ, thưa cô, hôm nay tụi em gặp tại nạn ạ ! - Acchan là người nêu lý do, vì trong bốn người, Acchan luôn là học sinh gương mẫu, tính tình lại rất điềm đạm nên rất được cô tin tưởng.

_Thế à, các em có bị thương không ? - Cơn giận của cô như mau chóng được dập tắt, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.

_Dạ, đứng xem lâu nên hơi bị mỏi chân ạ ! - Yuko nói, giọng cực kì hớn hở vui tươi. Trong khi ba bạn còn lại, sáu mắt đang mở trừng trừng nhìn cô bé

_Ra ngoài đứng hết cho tôi ! ! ! - Cô giáo hét lớn, cơn giận này còn hơn gấp cả mười lần khi nãy. Cả bốn nhanh chóng chạy lẹ ra ngoài.

Ngày tháng ở bên nhau ...

Khi bốn bạn nhỏ cùng nhau ngồi tâm sự. Các bạn đã quyết định nói về chủ đề "tình yêu". Sau một hồi bàn tán xôn xao, nhưng cả buổi vẫn không nghe Nyan phát biểu một câu nào. Vì thế Takamina, Acchan, Yuko đã bắt buộc Nyan phải trả lời một câu hỏi : "Khi cậu yêu sẽ trở nên như thế nào vậy ?". Thế là Nyan của chúng ta đã rất thành thật trả lời

_Khi tớ đã yêu ai thì có trời mới cản . Một khi tớ đã nản thì đừng có lảng vảng trước mặt tớ. - Giọng nói khẳng định của Nyan khiến ba bạn vừa nghe được câu trả lời y như vừa bị sét đánh vậy.

Ngày tháng tỏa sáng của các bạn nhỏ ...

Vào một ngày đẹp trời, Yuko cùng Nyan đi dạo. Bỗng nhiên Nyan ra một câu đố với cô bé :

_Đố cậu, những người nào hay hỏi "tại sao" ?

_ ? ? ? Người nào ? ? ?

_ Khờ quá, là những người ngốc !

_ Tại sao ? ( bạn nào vẫn không hiểu xin hãy đọc kĩ đoạn đầu nhé )

Vào một ngày tối trời khác, hai bạn nhỏ Acchan và Takamina cùng ngồi trên thảm cỏ ngắm trăng sao. Acchan vẻ mặt gian tà, thách thức Takamina.

_Đố cậu đành vần được chữ "Xem"

_Có thế thôi à ? Nghe cho kĩ nha : "E Mờ em xờ em..XEM"

_Thiệt hông ? Tớ xờ nha !

tập 5 kimi no koto tiếp theo

“Em có mang kem chống nắng đó không?”

Tôi lục tung cái túi lên và tìm thấy nó ở dưới đáy. Tôi lấy nó ra và tươi cười rạng rỡ, trông như một chú chó vừa làm xong việc được giao. Mariko-san cuời khúc khích rồi đánh vào đầu tôi một cái.

“Đồ bại trận.”

Tôi xoa đầu và nhìn chòng chọc vào cái người cao cao vừa đánh tôi

“Cái quái gì vậy? Đau quá àh.”

Chị ấy nhún vai và lấy chai kem khỏi tay tôi. Chị ấy kiểm tra nó một chút rồi trả lại cho tôi.

“Tại sao em không đi với Haruna?”

Vai tôi rũ xuống và tôi bắt đầu thở dài. Hôm nay, tôi luyện tập không được tốt cho lắm. Và Haruna đã nổi trận lôi đình với tôi. Tại sao? Đó là vì tôi đã để tay sai vị trí.

“Em không muốn nói về chuyện đó.”

Mariko-san nheo mắt lại và bắt chéo tay.

“Chị đoán thử nhé. Em đã 35 cô ấy?”

Khỉ thật. Tại sao chị ấy luôn luôn biết hết mọi thứ? Tôi nhìn xuống chân và đưa tay lên hông.
“Cậu ấy lơ em nguyên cả buổi tập. Cậu ấy cũng chẳng nói cái gì với em hết.”

“Hay đấy, Yuko. Chị lập ra kế hoạch này để em có thể có cơ hội tiếp cận lại gần em ấy hơn. Mà em lại để sự thể ra như vây. Chính xác là em đang làm cái gì vậy hả Yuko?”

Tôi càu nhàu và nghiêng người về cái cây đằng sau tôi.

“Ah thì..”
________________

Flashback:

“Này, Nyan Nyan cậu mang bộ đồ tắm nào vậy?”

Cô ấy mò lấy cái túi và lấy ra cho tôi xem. Nhìn thấy nó mắt tôi sáng loé lên như đèn pha. YES! Tôi vồ lấy bộ đồ và ôm nó vào lòng.

“OMG! Đây là bộ đồ tớ thích nhất trong các bộ đồ của cậu đấy. So sexy.”

Tôi đưa nó ra phía và kiểm tra thật kĩ càng. Nó là một màu xanh độc mã và những đường lượn sóng bên cạnh. Mọi người đều có cùng một mẫu với Haruna khi Haruna mặc lên người thì nó trong thật tuyệt vời. Phần trên ôm sát ngực của cô ấy một cách hoàn hảo và để lộ lưng ra ngoài. Trong thâm tâm tôi nó đang kêu la với nỗi thích thú và bất giác tôi đưa bộ đồ lên má mình.Tôi không nhận thức được mình đang làm gì cho đến khi tôi nhận ra rằng Haruna nhìn tôi tới độ con mắt như muốn lọt ra ngoài.

“ĐỒ BIẾN THÁI.”

Cô ấy giật lấy bộ đồ và đẩy tôi ngã. Miệng tôi méo xẹo nhìn theo hướng cô đi.

End flashback.

___________________

Kết thúc lại hồi tưởng tôi lắc đầu ngán ngẩm. Tôi tưởng Mariko-san sẽ thông cảm cho tôi và nói rằng tôi chưa làm nó tệ lắm đâu.

…………….

Nhưng..tôi đã sai

“Đồ ngốc.Tại sao em lại làm cái điều đó? Nó chỉ khiến em trở thành một ông già biến thái.”

Tôi đưa tay lên trời và hét to hết cỡ.

“AHHHHHHH…Em không biết đâu. Em chỉ muốn cảm nhận được độ mềm sợi vải trên mặt mình thôi mà.”

Chị ấy trợn mắt nhìn tôi. Tôi chỉ còn biết nhún vai.

“Đừng có nhìn em như vậy. Chị chưa từng đưa một cái gì mềm mềmlên mặt àh?”

“Rồi, nhưng đó là một con mèo. Không phải là một bộ bikini.”

Thôi được..có lẽ chỉ mình tôi là làm cái trò đó. Tôi nên hỏi Takamina để xem em ấy phản ứng ra sao.

“Tại sao?Tại sao chứ? Em là một đứa ngốc mà Mariko-san. nếu không làm thế thì bây giờ em đã có thể thoa kem chống nắng lên khắp người cô ấy. Tại sao em lại làm thế chứ?”

Tôi đưa tay lên mặt và khóc oa oa như một đứa con nít. Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mariko-san khi chị ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi và cố gắng làm tôi cảm thấy cố gắng hơn.

“Thôi được rồi, cái đồ biến thái. Chị chắc chúng ta có thể sửa chữa đựơc nó. Thật ra thì câu trả lời khá đơn giản.”

Tôi nhìn chị ấy đầy hi vọng. Có cách giải quyết chuyện này sao?

“Thật chứ?”

“Yup. Tất cả những gì em cần làm là đi xin lỗi em ấy.”

“Eh? Đó là tất cả? Em nghĩ cậu ấy cần nhiều hơn một lời xin lỗi. Chị biết thỉnh thoảng Haruna như thế nào mà.”

“Tin chị đi. Em chưa bao giờ nói lời xin lỗi cho ngững việc em làm. Em chỉ làm nó như một trò đùa của em vậy. Chị nghĩ em ấy sẽ tha thứ cho em nếu em xin lỗi em ấy. Có lẽ em ấy sẽ bất ngờ và để em thoa kem chống nắng cho em ấy.”

Chị ấy nháy mắt với tôi một cái rồi đẩy tôi về phía trước. Tôi đỏ mặt khi suy nghĩ. Thoa kem lên người Haruna là một thử nghiệm rất thú vị. Tôi nên tìm cô ấy. Ngay bây giờ.

“Được rồi… em sẽ xin lỗi cậu ấy. Gặp chị sau nha Mariko-san. Thanks.”

Chụp lấy cái túi và tôi chạy lên bờ. Tôi có thể nghe thấy tiếng Mariko-san đang cổ vũ cho tôi. Tôi tự cười một mình và tiếp tục chạy. Tôi chạy đến nơi các cô gái đặt khăn của họ. Tôi nhận ra Tomo~mi và Tomochin đang nằm kế bên nhau. Tôi dừng lại và đứng trước mặt họ. Tomochin di chuyển cái kính của em ấy và nheo mắt lại nhìn tôi.

“Chị đang chắn ánh nắng của tụi em đấy.”

Tomo~mi ngồi dậy, đặt tay lên vai của Tomochin để chấn tĩnh em ấy.

“Bình tĩnh nào. Có chuyện gì vậy, Yuko-san.”

“Em có thấy Haruna ở đâu không?Chị cần nói chuyện với chị ấy.”

Tomo~mi và Tomochin nhìn tôi bối rối nhưng tôi chỉ lắc đầu rồi chạy khỏi đó.

“Cảm ơn hai em. Xin lỗi vì đã chắn nắng của em.”

Khi tôi gần tới gần chỗ của Haruna thì tôi bắt đầu chạy chậm lại. Tôi không thể tin những gì mình đang thấy. Haruna nắm sấp lại và để cho Miichan thoa kem chống nắng cho cô ấy. Nhưng phần tệ nhất là áo trên của Haruna đã được mở ra. Cái khỉ gì vậy trời? Tôi không hề biết được Takamina và Acchan đang ở kế bên họ cho đến khi tôi nghe Takamina gọi.

“Chị Yuko, tại sao chị lại đứng ở đó?”

Một vài từ ngẫu nhiên được tôi thốt ra làm cho mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Trừ Haruna. Cô ấy nằm tựa đầu lên tay và trong rất thoải mái khi làm thế. Cô ấy thậm chí còn không nhìn tôi tới nửa con mắt.

“Chị qua đây ngồi này. Chúng em còn nhiều chăn lắm.”

Tôi bước chậm chậm đến chỗ họ. Miichan tiếp tục làm những gì mình đang làm và tôi đã thôi nhìn họ. Tôi không thể hiểu được. Tôi thả miònh xuống chiế khăn của Takamina và lấy kem chống nắng ra. Tôi cảm thấy thật tệ. Nếu tôi không hành động như một kẻ biến thái thì đáng lẽ vị trí của Miichan phải thuộc về tôi. Tôi cảm thấy mình cảm thấy xung quanh mình là những bức tường trống.

“Cần giúp không?”

Mariko-san đang đứng trước tôi khi tôi đang cố để bôi kem chống nắng vào lưng mình. Tôi đưa chai kem cho chị ấy và chị ấy mở nó ra.

“Em muốn chị bôi nó lên lưng em àh?”

Tôi ngó xung quanh và phát hiện ra Haruna đang nhìn tôi. Tôi nhìn lại Mariko-san và chị ấy chỉ nháy mắt. Chị ấy có nghĩ là điều này sẽ làm Haruna ghen?

Ah. Việc này cũng đáng thử đấy.

“Tất nhiên, cảm ơn chị.”

Tôi nằm xuống và cảm nhận được hơi lạnh của kem chống nắng trên lưng. Tôi lại quay đâu về phía Haruna và thấy cô ấy đang nhìn về hướng tôi. Nhưng có gì lạ lắm. Đôi mắt cô ấy nhìn tối hơn và cả mặt cô ấy nữa. Dù vậy cô ấy trông vẫn xinh. Cô ây không nhìn tôi. Cô ấy đang nhìn Mariko-san. Khi Mariko-san mở cái dây áo ở phía trên cho tôi thì cô ấy nheo mắt lại. Cô ấy đang ghen phải không? Tôi không muôn hi vọng thêm nữa.

“Chị xuống thấp hơn được chứ?”

“Tất nhiên”

Mariko-san bắt đầu thoa xuống đùi tôi và tôi nghe thấy giọng của Haruna.


“Chị Mariko, em quên nói với chị là Sayaka đang tìm chị đấy. Cậu ấy nói là tìm thấy đồ gì của chị đấy. Em nghĩ chị nên đi tìm cậu ấy.”

“Nhưng chị đang bận việc với Yuko mà”

Tôi cười phá lên. Và cả bọn Takaacchan cũng cười rộ lên. Tuy nhiên, Haruna nhìn không được vui. Tôi cũng nghe cả tiếng cười khúc khích của Marikp-san. Chị ấy nói đây là mục đích để phản ứng của Haruna lộ ra ngoài.

“Em nghĩ là nó quan trọng đấy.”

Mariko thở dài và buộc lại dây cho tôi.

“Được rôi.Em muôn đi với chị không Miichan?”

“Tất nhiên ạh.”

Miichan cũng buộc lại dây ở trên cho Haruna và đứng dậy một cách vui vẻ.Tôi nhướng mày và tiếp tục nằm sấp. Rồi mọi người bắt đầu đứng dậy bỏ đi còn lại Takamina, Acchan, tôi và Haruna .

“Chúng ta sẽ đi lấy nước ngọt ở lều của Mayu nhé Acchan?”

“Cũng được.”

Vì vậy chỉ còn lại tôi và Haruna. Cô ấy nằm cách tôi vài bước chân. Bầu không khí im lặng ngượng ngùng bao trùm lên cả hai chúng tôi. Cô ấy nằm ngửa còn tôi nằm sấp. Có lẽ đây là thời điểm tốt nhất để tôi xin lỗi cô ấy nhưng thật tình tôi chẳng biết phải nói ra làm sao. Tôi không muốn cô ấy nghĩ tôi chỉ vờn chơi với cô ấy. Nhưng mình phải nó bây giờ hoặc là không bao giờ.

“Nyan Nyan này…”

Cô ấy im lặng một chút và tôi đã nghĩ cô ấy đang giận tôi.

“Hmmmmm?”

Phù. Cuối cùng cô ấy cũng trả lời.

“Ah…. tớ… tớ chỉ muốn muốn xin lỗi chuyện hồi nãy. Tớ thật sự thích bộ đồ cậu đang mặc. Nhìn cậu… thật đẹp.”

Tôi nhắm chặt mắt lại chờ cô ấy trả lời. Thậm chí tôi cũng không nhìn cô ấy khi nói. Tôi nghe thấy có tiếng động và khi tôi mở mắt ra thì thấy cô ấy đang bò từ từ về tôi. Nếu đây không phải là thật thì tôi đã không chảy nước miếng. Chỉ nhìn mặt cô ấy thôi, Yuko! Chỉ nhìn mặt cô ấy thôi.

“Yuko….”

Cô ấy nằm xuống bên tôi và nhìn tôi một lúc. Tôi thực sự lo lắng đấy. Tôi nằm trở lại để có thể nhìn thấy cô ấy. Haruna thở dài.

“Tớ không thể nào hiểu được cậu.”

Tôi bối rối nhìn cô ấy. Cô ấy không hiểu tôi? Ý cô ấy là gì?

“HUH”

“Không có gì. Tớ tha lỗi cho cậu đấy. Quên những chuyện đã xảy ra đi.”

“…Uh.”

Cô ấy cười và đứng dậy.

“Cậu muốn uống gì không? Chúng ta có thể đến chỗ của Mayu để lấy soda nhé.”

“Uh.”

Chúng tôi đứng dậy và đi tới chỗ của Mayu. Đột ngột tôi cảm thấy tay của chúng tôi đan vào nhau. Mỉm cười. Vậy là tôi đã có cơ hội rồi. Không chắc chắn 100% nhưng điều đó không có nghĩa tôi không cố gắng.

Khi chúng tôi tới được lều của Mayu, những cảnh tưỏng diễn ra trước mắt làm tôi thật sự choáng váng. Mayu và Yukirin, hai người này đang đút nho cho nhau ăn. Yukirin còn tựa đầu vào long của Mau nữa chứ!

Tôi thật sự nên vào lấy nho hay bất cứ gì (để phá hoại cảnh hạnh phúc của họ.)

“Chị lấy soda nhé.”

Mayu dừng việc đút cho yukirin ăn và với tới cái thùng đầy những đá và soda. Em ấy đưa cho chúng tôi mỗi người một lon và chúng tôi cảm ơn em ấy. Chúng tôi bắt đầu đi thì em ấy giật ngược chúng tôi lại.

“Tất cả là 200 yen”

“Eh..Em đùa chị chắc?”

Tôi bước trở lại định đánh em ấy vì cái yêu cầu vô lý đó thì Haruna đã giữ tôi lại và lắc đầu.

“Chị sẽ nó sau nhé?”

“Không, Haruna à. Chúng ta sẽ không trả tiền đâu. Mayuyu chắc chắn sẽ cho không vì cô ấy yêu chúng ta mà. Đúg không, Mayuyu?”

Nhìn chòng chọc vào em mà nói, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh xương sống. Mayuyu nhìn tôi thật khốc liệt. Tựa như có một khoảng không đen tối và tôi sợ tôi sẽ rời vào trong đó. Thật đáng sợ mà!

“A.. được rồi, tiền của em đây.”

Tôi trả tiền cho em ấy là nắm lấy tay của Haruna. Nghe thấy tiếng của Mayuyu cười to đắc thắng tôi chỉ biết lầm bầm.

“Con nít quỷ, tính tiền chúng ta chỉ vì một lon soda vào ngày hè oai bức này.”

Haruna cười khúc khích và đung đưa tay.

“Cậu phải thừa nhận em ấy là khá thông minh đấy. Em ấy chắc chắn kiếm cả bọn tiền ngày hôm nay.”

Điều đó làm tôi không cảm thấy tốt hơn chút nào. Không giống một giả thuyết chút nào.

Cả ngày hôm nay cứ tiếp tục như thế. Tôi và Haruna xuống biển chơi nhưng một lúc sau ở đấy diễn ra một trận chiến và chúng tôi không muốn tham gia. Nhưng Sayaka đã chọi quả bóng trúng ngay vào đầu tôi làm tôi không thể không tham gia. Tôi đuổi theo Sayaka xuống nước và chặn cô ấy lại. Chúng tôi dừng trận đấu lại rồi cười phá lên.

“Cậu đã có cái cậu muốn rồi đấy, Akimoto.”

“Chưa đâu.”

Cô ấy hất nước vào tôi và cuộc chiến thứ hai bắt đầu. Trận chiến thứ hai kết thúc nhanh chóng vì chúng tôi đã thấm mệt.

“Bất phân thắng bại đấy Yuko”

“Được thôi, nhưng tớ đã thắng trận đầu.”

Tôi lè lưỡi, Sayaka lại tiếp tục hất nước vào vào tôi và tiến vào bờ. Tôi đi theo cô ấy và bắt gặp ánh mắt của Haruna đang hướng về phía tôi. Tôi vẫy tay cô ấy và cô ấy cũng vẫy tay tôi. Tôi bước qua chỗ của Haruna khi tôi đã quá mệt .

“Để tôi yên.”

“Nhưng tớ yêu Aichan của tớ mà.”

“Không.”

Đó chỉ có thể là tiếng của cặp đôi này mà thôi, Sasshi và Rabutan. Tuy nhiên những gì mà Sasshi làm với Rabutan gọi là quấy rối. Điều đo thật dễ thương ngay cả khi Rabutan đẩy Sasshi ra, tôi biết em ấy thích nó và chắc chắn là thích cả Sasshi.

Tôi nhìn xung quanh để tìm và thấy họ đang nấp sau tảng đá. Sasshi ôm chật lấy Rabutan và đang cô hôn em ấy. Nhưg Rabutan không muốn nó và đẩy Sasshi đi. Đáng tiếc là em ấy khôg được mạnh. Sasshi đã chế ngự được em ấy và đặt một nụ hôn lên môi của Rabutan. Lần đầu tiên tôi thấy hai cô gái hôn nhau đấy. Tất nhiên là có những cái hôn vội ở đằng kia và đằng này. Và chắc chắn là Meetan đã quản lí các cô gái đi xa khỏi chỗ này nhưng đây là cái hôn của hai người đang yêu nhau.

“Yuko”

Tôi nhìn về hướng người đã kêu tôi và nhìn thấy Mariko-san. Chị ấy đã đặt chăn và ngồi xuống. Tôi nhìn Haruna nãy giờ đang bận nói chuyện với Takamina và Acchan. Rồi tôi đi tới chỗ của Mariko-san và thả mình nằm xuống bên cạnh chị ấy.

“Vậy là em đã xin lỗi em ấy.”

“Yeah..Cô ấy nói những thứ đó thật kì lạ và cô ấy cho qua ngay. Cô ấy đã tha lỗi cho em.”

“Giỏi lắm. Thấy chưa? Chị đã nói có tác dụng mà.”

“Vâng ..Cảm ơn.”

Chị ấy thúc nhẹ tôi và cười khi đang nhìn sóng vỗ vào bờ.

“Tuy nhiên có cái gì đó đã xảy ra. Em biết cái cách cô ấy nhìn em. Em nghĩ cô ấy đã đốt cháy linh hồn của em.”

“Yeah ..chị biết.”

“Vậy chị …chị có nghĩ là em có cơ hội không?”

“Yuko à, nếu cô ấy nhìn em theo cách đó mà chẳng có hứng thú gì thì em ấy mới là người lạ lùng đấy. Chị cam đoan với em là quan tâm tới em đấy. Em chỉ việc tiếp cận em ấy và mọi việc sẽ vào đúng chỗ của nó thôi.”

“Nhưng còn Miichan thì sao?’

“Chúng ta sẽ nghĩ về Miichan sau. Có một cách giải quyết nhưng chị vẫn chưa thể nghĩ ra nó được.”

Tôi đi thành vòng tròn trên cát và thở dài.

“Em biết đấy, chị đánh giá cao sự giúp đỡ của em. Nhưng chị sẽ lập một kế hoạch đầy lỗi nếu đó không làm cho em.”

Mariko-san đặt toàn bộ trọng lượng lên tay chị ấy và nghiêng người ra sau.

“Chị nghĩ hai đứa là một cặp đẹp đôi đấy. Thật là sai lầm nếu hai đứa không tới với nhau được.

Tôi không nói gì chỉ im lặng nhìn sóng cuộn. Chúng tôi vẫn im lặng cho đến khi chị ấy nói.

“Tại sao em lại ở đây chứ? Đi đến đó và ngồi với em ấy đi chứ. Bây giờ đang là hoàng hôn. Là khoảng thời gian tốt nhất cho hai đứa đấy.”

“Chị nói đúng. Cám ơn.”

Tôi chạy về phía Haruna thì nghe Mariko-san gọi lại.

“Em đã kể cho Takamina nghe về chuyện chị em mình chọc ghẹo em ấy qua điện thoại chưa?”

“Dạ chưa. Chúng ta sẽ nói với em ấy sau được không?”

“Để hôm khác nói đi. Có lẽ chúng ta sẽ làm một vài lần nữa.”

Tôi giơ ngón cái về phía chị ấy và chạy đi. Tôi biết vì sao chị ấy muốn vậy. Tôi cười toét miệng khi cuối cùng cũng tìm được Haruna. Takamina và Acchan không ở lại lâu và cô ấy đang ngồi một mình trên cát.

“Nyan Nyan”

Cô ấy mỉm cười khi thấy tôi đang tiến lại gần. Tôi ngồi xuống cạnh Haruna, đưa đầu gối lên tận ngực.

“Takamina và Acchan đâu rồi?”

“Họ muốn ở một mình.”

“Oh haha. Tớ đoán là họ muốn làm việc gì đó mờ ám đây.”

Tôi cười và vỗ lên chân. Hai người đó là cặp đôi bận bịu nhất tôi từng thấy.”

“Cậu và cái ý nghĩ bậy bạ của cậu.”

Haruna cười và tựa đầu lên vai tôi. Tôi do dự vòng tay qua người cô ấy. Cô ấy không phản đối, tôi thở phào nhẹ nhỏm.

Mặt trời đã lặn, những tia sáng màu cam và vàng tô điểm cả bầu trời. Xa xa có vài cô gái đang tát nước vào nhau và cười thật to. Nhưng những niềm hạnh phúc họ đang có bây giờ không bằng được của tôi lúc này.

“Này Haruna à?”

Tôi đợi cô ấy để nói cái gì đó nhưng Haruna không trả lời, nhìn xuống và thấy cô ấy đã ngủ trên vai tôi tự bao giờ. Tôi lấy hết can đảm cảu mình để hôn vào đầu trán cô ấy.

Thở dài rồi sau đó lại ngắm cô ấy ngủ